Nghe Cố Hân Mộng thể hiện ra như vậy, Ngũ Dương và Mộ Dung Thanh rất vui vẻ, bọn họ cảm thấy cô gái này chẳng những có trí tuệ mà còn hiểu chuyện nữa, không cần bọn họ nói nhiều nàng đều đoán được tâm ý của bọn họ, hơn nữa cũng cho bọn họ một câu trả lời như mong muốn. Đột nhiên, một ý tưởng nảy lên trong đầu Mộ Dung Thanh, vì thế vui mừng bắt lấy tay Cố Hân Mộng nói, "Hay là như vậy đi, cháu cũng không cần tự mình mở cửa hàng gì, nhìn cháu thông minh như vậy, hay là cháu đến công ty giúp Nhiễm Nhiễm làm việc thế nào?" Có người thân cận giúp Ngũ Sướng Nhiễm, hai người già bọn họ cũng yên tâm.
"Cháu..." Cố Hân Mộng kinh ngạc, "Dì, cháu đối với việc công ty lại không biết gì cả!" Nàng lúc trước vào làng giải trí, việc học đại học coi như bỏ dở, tuy rằng cuối cùng cũng tốt nghiệp, nhưng chung quy cũng không học được cái gì. Huống chi, nàng học là chuyên ngành thiết kế thời trang, với việc làmăn không có nửa điểm quan hệ, nàng sợ nàng thật sự không thể giúp chiếu cố Ngũ Sướng Nhiễm rồi.
"Ai vừa sinh ra mà biết chứ? Như vậy đi, dì với ba Nhiễm Nhiễm sẽ mời một người thầy về dạy kèm cho cháu, cháu cứ đi công ty đi làm cũng với Nhiễm Nhiễm, có cái gì không hiểu nó tự nhiên sẽ dạy cho cháu, dựa vào sự thông minh của cháu, dì nghĩ không bao lâu cháu sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của Nhiễm Nhiễm" Mộ Dung Thanh tiếp tục thuyết phục. Lúc trước hai vợ chồng bà bồi dưỡng Trần Thiên Vũ chính là để có thể giúp đỡ Ngũ Sướng Nhiễm trong sự nghiệp, cũng không nghĩ đến Ngũ Sướng Nhiễm sẽ không yêu Trần Thiên Vũ mà đi yêu một cô gái. Bọn họ tất nhiên không vui, nhưng cũng không có cách nào, vì không muốn con gái mình đau khổ, vì không để Ngũ Sướng Nhiễm bỏ đi nước ngoài không về, bọn họ chỉ có thể thỏa hiệp. Nếu thỏa hiệp, thì nàng sẽ là một người thân tín phụ trợ cho Ngũ Sướng Nhiễm. Vốn Mộ Dung Thanh suy nghĩ tới việc cho Cố Hân Mộng đi nước ngoài học vài năm, nhưng nghĩ lại, Cố Hân Mộng xuất chúng như vậy, lỡ như bị người khác cướp mất, Nhiễm Nhiễm nhà họ có thể hay không sẽ rất đau khổ? Cho dù là có chia tay, cũng tốt nhất là để Ngũ Sướng Nhiễm không cần nàng, như vậy Nhiễm Nhiễm sẽ không bị thương tâm. Xin thứ lỗi! Mẹ vì con gái ích kỉ một chút cũng là điều phải làm.
Mộ Dung Thanh trong lòng tính toán hết hảy, Cố Hân Mộng tuy rằng thông minh nhưng nàng cũng không phải là lão Khương (chắc là Khương Tử Nha trong tác phẩm "Phong Thần Ký") nàng không thể nhìn ra Mộ Dung Thanh tính toán cái gì, chỉ nghĩ đến bọn họ không hy vọng mình lại xuất đầu lộ diện làm nghệ sĩ để cho Ngũ Sướng Nhiễm chịu ủy khuất, cho nên nàng có thể giải thích tấm lòng của bà. Nếu bọn họ để nàng đi trợ giúp Ngũ Sướng Nhiễm vậy thì trước hết nàng nên đồng ý là được, để ổn định hai người trước, không để cho họ phản cảm với nàng. Còn nữa, nàng cũng không hy vọng Ngũ Sướng Nhiễm mệt mỏi quá, vì thế, cứ đáp ứng trước vẫn tốt hơn.
Buổi cơm chiều nói rất nhiều chuyện quan trọng, đạt được kết quả Mộ Dung Thanh hoàn toàn hài lòng. Tuy rằng Ngũ Dương cũng không có nói thêm cái gì, nhưng ông lẳng lặng ngồi ở một bên, mới nhìn rõ nàng. Ông xem ra, tình cảm mà Cố Hân Mộng đối với Ngũ Sướng Nhiễm là thật, không phải vì tiền, không phải vì gia tài, tạm thời ông coi như là yên tâm, nỗi lo lắng nhất của ông vẫn là con gái mình bị người ta lửa dối tình cảm, đối với ông mà nói, không có cái gì quan trọng bằng Ngũ Sướng Nhiễm.
Nếu đã yên chuyện Ngũ Sướng Nhiễm bên này thì Trần Thiên Vũ bên kia cũng cần nói rõ ràng, vì thế Ngũ Dương quyết định việc xấu này vẫn nên là ông làm. Ngày hôm sau, ông gọi Trần Thiên Vũ đến văn phòng của mình.
Trần Thiên Vũ nghe được Ngũ Dương gọi hắn vào nói chuyện, trong lòng cũng rất bất an, hắn tựa hồ đã đoán được Ngũ Dương muốn nói gì với mình, hắn muốn ngăn cản nhưng hắn lại như vậy bất lực.
"Ba" Trần Thiên Vũ đi vào văn phòng của Ngũ Dương, có chút vô tình.
Ngũ Dương ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Vũ, trong lòng thở dài một tiếng, là Nhiễm Nhiễm nhà ông có lỗi với hắn. Đứa nhỏ này từ nhỏ cũng rất yêu thương Nhiễm Nhiễm, mà Nhiễm Nhiễm trưởng thành lại yêu người khác, ông biết Trần Thiên Vũ trong lòng chịu khổ sở, nhưng ông cũng không có cách nào, cho nên ông muốn dùng phương diện này để bồi thường cho Trần Thiên Vũ, "Ngồi đi!" Ngũ Dương ý bảo Trần Thiên Vũ ngồi xuống.
"Tiểu Vũ, chuyện của Nhiễm Nhiễm...., ai...., ba cũng chỉ có thể thay Nhiễm Nhiễm nói một tiếng xin lỗi với con." Chàng trai trước mắt là do chính mình một tay bồi dưỡng, nếu có thể ông đồng ý để hắn trở thành con rể của mình, nhưng là sự đời vẫn luôn làm người ta khó liệu trước.
"Ba, ba thật sự đồng ý cho họ quen nhau sao?" Trần Thiên Vũ nghe Ngũ Dương nói vậy, trong lòng lại kích động.
"Không đồng ý thì còn làm sao nữa? Sống chết chia rẽ hai đứa sao? Làm đến trong nhà u ám ảm đạm mù mịt? Ba không muốn ép Nhiễm Nhiễm, nếu để nó đau khổ thì cứ để nó vui vẻ thì hơn, nếu để nó khóc, còn không bằng là làm cho nó cười. Nhiễm Nhiễm nói rất đúng, yêu là không thể lựa chọn" Ngũ Dương từ Ngũ Sướng Nhiễm nhìn thấy tuổi trẻ của mình, lúc ấy ba mẹ ông cũng muốn ông cưới một người bạn thanh mai trúc mã, nhưng ông thật sự yêu Mộ Dung Thanh, vì để cùng Mộ Dung Thanh ở bên nhau, ông cũng đã từng đấu tranh với người nhà rất lâu, khoảng thời gian đó là khoảng thời gian tra tấn tâm tư của ông nhất, ông không muốn làm ba mẹ giận nhưng ông cũng không từ bỏ Mộ Dung Thanh được, trong lòng ông đã biết rõ mùi vị đau khổ này, cho nên ông không muốn con gái mình phải trải qua điều giống như thế, vì thế ông lựa chọn khoan dung tiếp nhận.
"Ba..."
"Tiểu Vũ, ba biết là trong lòng con khó chịu, cho nên ba đã thay con sắp xếp hết rồi. Con có thể ra nước ngoài giải sầu, đi trường M của nước C học tập, đó là trường mà con vẫn muốn đi học phải không? Lúc trước vì giúp ba mẹ việc làm ăn, con cũng chưa có thể đi tu nghiệp được, nhân cơ hội này cứ đilàm việc mình muốn, chờ khi trở về lại phát huy thật tốt, đàn ông vẫn là lấy sự nghiệp làm trọng." Ngũ Dương là muốn bù đắp cho Trần Thiên Vũ, đến một trường kinh tế nổi tiếng