Bỏ cũ nghênh mới, giao thừa đã đến, một năm đầy hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc. Sáng sớm hôm nay Diệp thị liền dẫn theo con cháu vào trong nhà tổ, lão thái thái cũng ăn mặc chỉnh tề, trên mặt tươi cười ấm áp, nhìn các phòng tụ tập dưới một mái nhà, giấu không được vui vẻ.
Dù sao cũng là giao thừa, cơm tối ăn sớm, bàn gỗ dọn ra, một nhà vui vẻ hòa thuận cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, sau khi ăn xong các trưởng bối tặng lễ vật năm mới cùng tiền mừng tuổi, Thụy Ca Nhi tràn đầy lễ vật nhỏ cảm thấy mỹ mãn liền được Dương ma ma dẫn ra bên ngoài xem pháo hoa.
Lão phu nhân tuổi đã lớn, chưa từng chân chính đón giao thừa, liền cười để bọn tiểu bối chơi tận hứng, lôi kéo con dâu mới Lãnh thị mới lần đầu đón năm mới ở Quốc Công phủ hỏi han, còn lại mấy phòng đều là ở Minh Nhứ Uyển, Triệu lão phu nhân từ trước đến nay luôn thông suốt liền đuổi mấy đứa nhỏ đi ra ngoài để bọn họ tự đón giao thừa, kỳ thật là sợ bọn nhỏ theo chân mấy trưởng bối không được thoải mái, không có không khí giao thừa.
Triệu Văn Uyển trong lòng cũng vui mừng, nàng năm nay muốn cùng đại ca đón giao thừa, chờ năm sau ở khuê phòng xuất giá, sợ sẽ không còn cơ hội. Hai người dựa sát vào nhau hơ tay bên bếp than củi, hương hoa ngọc lan ngoài cửa sổ quanh quẩn trong không khí, người ta còn chưa gả vào đã ở trong vườn trồng hoa người ta thích nhất, phần tình cảm này thật khiến người ngoài ngưỡng mộ.
Triệu Nguyên Lễ nhìn ra vẻ mặt nghiền ngẫm của muội muội, che miệng ho nhẹ một tiếng.
Huynh muội hai người đã sớm tâm ý tương thông, không hề đề cập đến chuyện đó, nói chút chuyện phiếm, nhất là Triệu Văn Uyển hôm nay càng muốn biết chuyện của mẹ đẻ Thẩm thị, Triệu Nguyên Lễ cũng hiếm khi nói nhiều, liền cùng nàng cùng nhau kể chuyện trước kia, chờ đến kể xong, Triệu Nguyên Lễ hơi ngửa đầu nhìn ngoài cửa sổ, con ngươi có ánh sáng chớp lên.
Triệu Văn Uyển cũng cảm khái hàng vạn lần, bất tri bất giác nhớ lại quá khứ nửa năm trước, giao thừa nửa năm trước…Hình như là ở trong phòng trọ lòng chua xót ăn mì ăn liền mà trôi qua, hiện giờ cũng là không giống.
Bỗng nhiên ngoài cửa sổ có pháo hoa nổ tung, một cái chớp lên rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm làm rung động lòng người, ánh sáng lấp lánh, ẩn ẩn truyền đến tiếng hoan hô ồn ào vui đùa, nghĩ cũng đoán được ngoài đường phố vô cùng náo nhiệt.
“Đại ca, mau nhìn!” Triệu Văn Uyển giống như bị cuốn hút, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn lôi kéo Triệu Nguyên Lễ ra bên ngoài nhìn.
Triệu Nguyên Lễ cười ôn nhu cưng chiều sủng nịch, cũng theo đứng dậy, hai người đứng trong đình viện cùng nhau nhìn bóng đêm đen như mực nơi xa nở đầy ánh sáng rực rỡ.
Trong cung Đại Lương xa xa vang lên tiếng chuông, kéo dài không dứt, âm thanh quanh quẩn bên tai. Đèn lồng màu đỏ dưới mái hiên gió thổi lay động, chiếu lên tuyết một mảnh ánh sáng hồng, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện cười đùa, lộ ra không khí vui mừng.
“Mong ước muội muội Uyển Uyển của ta hàng năm như ngày hôm nay, vui vẻ vô lo.”
Triệu Văn Uyển mỉm cười đối diện “Cũng mong đại ca hàng năm như thế.”
Đêm dài, huynh muội hai người nhìn nhau cười, đèn đuốc rực rỡ chói lọi xuống, hóa thành bụi bậm, nhưng trí nhớ hôm nay sẽ ở trong lòng bọn họ nở rộ…
Trận tuyết tháng giêng này, mới đầu rơi nhỏ lẻ dần dần càng lúc càng lớn, vì thế các quan viên phải đến nghe báo cáo chính trị tạm được nghỉ mấy ngày. Triệu Hoành Thịnh cùng Triệu Nguyên Lễ có thể nhàn rỗi ở nhà, cùng nhau bình thơ luận văn, qua năm mới thoải mái. Mà Diệp thị cũng hoãn lại hành trình mang nhóm nữ quyến ra ngoài phủ, chỉ chờ gió tuyết tan.
Trúc Tương Phi Uyển, tuyết đọng đè nặng cành khô, nghe bên ngoài tiếng tuyết rơi, Triệu Văn Uyển mặc áo lông cừu trắng, đang cầm chén trà nóng làm ấm tay, một bên xem Bảo Thiền mang theo Thụy Ca Nhi bọc thành viên cầu ở trong viện nặn người tuyết, tâm tính Bảo Thiền vẫn là một đứa trẻ, hai người có thể thực sự chơi cùng nhau, tràn ngập âm thanh hi hi ha ha cười đùa, làm Trúc Tương Phi Uyển thêm phần sinh khí.
Tuyết Nhạn bưng một chén cháo gà cùng một đĩa bánh bao đi vào, thấy bộ dáng Triệu Văn Uyển khoanh chân như lão tăng ngồi thiền, đáy mắt chứa ý cười “Hôm nay tuyết rơi nhỏ đi một chút, dự đoán qua hai ngày nữa có thể ngừng.”
“Ừm” Triệu Văn Uyển khó khăn lên tiếng trả lời, có chút buồn ngủ mà ngáp một cái, trong tay cầm chén trà nóng hình hoa và chim trơn bóng, khóe mắt có một tia mê ly buồn ngủ lơ đãng lộ ra vẻ quyến rũ “Hôm nay có động gì, sao ta nghe thấy có tiếng người khóc?”
“Là đêm hôm qua ngũ cô cô dẫn theo Việt Nhi với Sương Nhi đến quý phủ, vừa đến liền đi thẳng đến uyển lão phu nhân, sáng sớm hôm nay lão phu nhân liền sai người dọn dẹp uyển ở lại, đoán rằng là muốn ở lại một thời gian.”
Triệu Văn Uyển nghe vậy ngẩn người, trong tháng giêng không ở nhà lo việc, lại đúng dịp tuyết lớn, khóc về nhà mẹ đẻ…Không phải là cãi nhau với dượng chứ?
Vừa suy nghĩ đến đây liền vứt ra khỏi đầu, chuyện nhà người ta, Triệu Văn Uyển không có thời gian rảnh rỗi quan tâm, nhìn bên ngoài hai người chơi đùa, nhắc nhở nói “Mang Thụy Ca Nhi về thay y phục, tuyết chảy ra ướt sẽ lạnh, lúc này lo chơi không chú ý, chẳng may bị lạnh sẽ không tốt, thuận đường nấu chút trà gừng, còn có điểm tâm tiểu tử đó thích.”
“Dạ”
Tuyết Nhạn được phân phó đi ra ngoài, nói với Bảo Thiền gì
đó, người sau thè lưỡi cười khẽ mà nắm Thụy Ca Nhi chạy, còn có thể nghe thấy Tuyết Nhạn ở phía sau gấp gáp hô ‘chậm chút’, lộ ra bất đắc dĩ.
Triệu Văn Uyển cười cười lắc đầu, bắt đầu dùng cơm. Cháo gà hầm thơm ngon mềm dẻo, màu xanh nhạt của hành, hạt tiêu cùng với thịt tôm càng thêm hấp dẫn, cùng với mùi thơm của bánh bao thịt bò, làm người ta thèm ăn.
Đang ăn, khóe mắt liền thoáng nhìn thấy một bóng dáng từ bên ngoài mang theo khí lạnh vào đại sảnh, Triệu Văn Uyển nâng mắt, kinh ngạc hô một tiếng “Tĩnh Viễn biểu ca?”
Thiếu niên rất lâu không thấy, vóc dáng tựa hồ cao lên, làn da phơi nắng thành màu lúa mạch khỏe mạnh, cũng có vẻ càng thêm mạnh mẽ, ở trong quân đội rèn luyện làm cho người ta liếc mắt một cái có thể nhìn ra được hiệu quả, không biết sao lại liên tưởng đến Triệu Nguyên Tấn cũng bị đưa đến quân doanh, không biết khi trở về có thể có bộ dạng khí phách như vậy không.
Hạ Tĩnh Viễn từ khi tiến vào liền nhìn chằm chằm Triệu Văn Uyển, lúc này nhìn thấy người, hắn tim đập mạnh loạn nhịp, con ngươi lại ảm đạm, nghĩ đến mục đích mình đến, có chút do dự không biết mở miệng như thế nào.
“Biểu ca đi qua chỗ tổ mẫu chưa?” Triệu Văn Uyển cảm thấy người này so với trước kia giống như không thích nói chuyện, liền tự tìm đề tài nói.
“Đi qua.”
“…” Ngữ điệu không có chút cảm xúc phập phồng này, cũng làm cho Triệu Văn Uyển mất đi ý niệm trao đổi trong đầu, đơn giản cầm bát chậm rãi dùng cơm.
Chung quy là thiếu niên tính tình không nhịn được, tầm mắt ở trên cổ tay thiếu nữ đảo một vòng, dứt khoát hỏi ra miệng “Vòng tay ta đưa muội…”
Ánh mắt Triệu Văn Uyển chăm chú nhìn hắn, đầu ngón tay vuốt nhẹ vòng tay màu tím, dừng lại một chút, lập tức cười dài đứng dậy để hắn chờ một lát, đi vào phòng trong lấy ra một cái hộp mang ra “Biểu ca lần trước đi vội vã, trên đường không tìm được cơ hội, lần này vừa khéo, lễ vật này quan trọng, vẫn là vật về nguyên chủ mới tốt.”
“Muội cũng biết…” Biểu cảm trên mặt Hạ Tĩnh Viễn thay đổi mấy lần, mang theo kinh ngạc, như là không thể nghĩ đến Triệu Văn Uyển sẽ làm như vậy, đang muốn nói cái gì lại bị Triệu Văn Uyển đánh gãy.
“Đại khái là vì hiểu lầm khi đó, biểu ca cảm thấy mắc nợ muốn bù đắp, biểu muội ta cũng không phải người dễ giận, đồ tốt như vậy nên giữ lại cho biểu tẩu tương lai mới đúng.” Triệu Văn Uyển làm như không nhìn thấy sắc mặt Hạ Tĩnh Viễn, cố ý đem hộp đẩy đến trước mặt hắn.
Lúc trước chính là không nghĩ đến, sau lại trộn lẫn cùng Cố Cảnh Hành, mỗi lần nhìn thấy trang sức trong hộp đều cảm thấy chuyện này kéo dài cũng không tốt, hôm nay đúng là một cơ hội, cũng nên nói rõ.
Lời Hạ Tĩnh Viễn muốn nói liền nghẹn lại ở cổ, chỉ nhìn chăm chăm Triệu Văn Uyển, trong lòng đổi tới đổi lui là nàng biết ý nghĩa của vòng tay này hay vẫn là không biết, bị nàng nói như vậy liền buồn phiền, người thiếu niên cũng muốn thể diện, sứng sờ không hỏi lại, rồi mang theo một tia không cam lòng.
“…Uyển biểu muội là có người trong lòng?”
Ý cười trên mặt Triệu Văn Uyển cứng đờ một lát, trong đầu không tự giác nhảy ra hình ảnh không nên, bưng chén trà nhấp một ngụm che dấu mà hừm một tiếng, coi như trả lời.
Hạ Tĩnh Viễn trên mặt hiện lên thần sắc quả đúng như thế, trong lòng không khỏi ghen tị, cũng có một tia cảm xúc u ám không rõ “Thích đến ngay cả cung tiễn ta tự tay làm cho muội cũng đều có thể đưa, biểu muội thật sự là một người tình cảm nhỉ?” Dứt lời liền cầm hộp tông cửa xông ra.
Cánh cửa bị người rời đi mang theo tức giận đóng mạnh vang lên tiếng đập, rung hai cái, cũng kinh động đến Triệu Văn Uyển đang uống trà, sau một lúc lâu còn không tìm được manh mối.
Cung tiễn? Nghĩ đến ý tứ của Tây Bình Hầu phu nhân khi mình nhận lễ vật… Triệu Văn Uyển chỉ cảm thấy đầu càng lớn, náo loạn hiểu lầm lớn. Hạ Tĩnh Viễn là ở chỗ nào nhìn thấy Phương Tử Mặc dùng đến, khó trách hôm nay nhìn có chút là lạ, nhưng khi đó chính mình cũng không biết…
Thật lâu sau, Triệu Văn Uyển thở dài, nghĩ đến hiểu lầm kia đã kết, mặc cho ai gặp chuyện lòng tốt bị đạp hư cũng mất hứng thôi, chờ khi nào có cơ hội lại giải thích thật tốt thôi.
Chính là chuyện này kéo theo Phương Tử Mặc, còn giống như sẽ làm phiền người ta, không biết tính tình biểu ca kia có khó xử người hay không.