Đã beta 14/8/2021.
Tự cô tới? Ý là cô phải bán nghệ đó hả? Trình Gia đần mặt, trong lòng lẩm nhẩm tính toán, nghĩ kiểu nào vụ mua bán này cũng thấy không đúng.
Nhưng không đúng chỗ nào thì tạm thời cô chưa nghĩ ra.
"Anh để tôi suy nghĩ một chút."
Phó Tri Bắc rất thoải mái: "Được."
Sau đó không nói hai lời liền quay người rời đi. Vóc dáng cao lớn dần khuất sau lều trại. Đám quân nhân cũng ngay ngắn theo sau.
Trình Gia cũng không thèm quan tâm, trong chớp
mắt thấy Hoắc Lâu vẫn chưa đi, đang dùng vẻ mặt xem trò vui, cô lại nghiến răng nghiến lợi: "Tôi nhờ anh chăm sóc cậu ta, anh chăm sóc cái vầy đó à."
Hoắc Lâu vốn đang tủm tỉm cười, mắt láo liêng giữa hai người thì bị Trình Gia điểm danh, hắn chột dạ không dám liếc tới Giản Sinh, này đúng là lỗi của hắn, cứ nghĩ đem người vô đây thì đã an toàn, thế nên hắn cũng không hỏi han, ai biết được cậu nhóc kia suýt nữa đi chầu ông bà.
Hoắc Lâu bị Trình Gia trừng tới mức toàn thân lạnh toát, hắn e hèm một cái, vô cùng nịnh nọt lại đỡ Giản Sinh: "Lỗi tui lỗi tui."
Giản Sinh cau mày, không chút dấu vết kéo dãn khoảng cách với Hoắc Lâu, từ trên xuống dưới viết rõ mấy chữ "Người lạ chớ lại gần".
Hoắc Lâu mắt điếc tai ngơ, xem như không thấy vẻ mặt ghét bỏ của cậu, chẳng nói nhiều mà trực tiếp vác cậu lên vai, Giản Sinh thấp hơn hắn một cái đầu, vóc dáng gầy gò, dễ dàng bị hắn túm lấy, Hoắc Lâu xoay sang hứa hẹn với Trình Gia: "Hứa luôn, sẽ không có lần sau. Tôi đi đâu sẽ cột cậu ta theo đó."
Giản Sinh vắt vẻo trên vai hắn, mặt đen như đít nồi, cậu nhấn mạnh từng chữ: "Thả, tôi, xuống!"
Hoắc Lâu tạm biệt Trình Gia, gương mặt điển trai sáng sủa, đối lập với sự lạnh lẽo của Giản Sinh, nhấc tay nhấc chân đều là dáng vẻ mặt trời nhỏ, hắn vừa đi vừa trả lời: "Ừ ừ, thả liền thả liền."
Giản Sinh: "....."
.......
Sáng hôm sau, Trình Gia mơ tới đoạn vừa order xong ly trà sữa trà xanh, nhịp nhàng đợi món. Sau đó thì trà sữa tới tay, cô cảm thấy cuộc đời không còn gì tốt đẹp hơn, miệng vừa chạm tới cái ống hút...
"Trình Gia!!!"
"Trình Thị Gia!!!"
"Anh Trình!!!"
Cô vẫn không nhúc nhích, Phạm Duy chống nạnh thở phì phò, nãy giờ kêu muốn đứt cả hơi, cô ta dứt khoát cởi giày, nhảy lên giường, leo vào bên trong rồi duỗi chân đá thẳng Trình Gia xuống.
Má!!!
Trình Gia tru lên một tiếng đau đớn, cái mông tròn trịa làm một cú giao lưu hoàn hảo với mặt đất, cô từ trong mơ bật dậy, lồm cồm xoay mòng mòng, tay quờ quạng khắp nơi.
Ai lấy trà sữa của cô rồi?!
Trà sữa trà xanh trân châu trắng thêm cheese của cô đâu!!!
Phạm Duy nhìn bóng người của Phó Tri Bắc đứng bên ngoài, khẽ ho nhắc nhở cô đừng làm mấy hành động vứt mặt vứt mũi nữa: "Gia, có người tìm, mày đi rửa mặt đi."
Trình Gia không nghe thấy, vẫn chìm trong đau thương. Cô ngồi bệch dưới đất, hai chân trắng nõn sải dài ra, khóc chít chít trong lòng.
Đã gần một tuần cô không được uống trà sữa rồi, nỗi đau này ai thấu.
"Trà sữa của tao, lúc nãy tao đã như vầy." Tay quơ quào miêu tả một cái ly.
"Xong rồi như vầy." Đưa tay lên gần miệng.
"Nhưng đậu má, tao còn chưa kịp uống mày đã gọi tao dậy."
Phạm Duy: "...." Cái bệnh ghiền trà sữa lại phát tác, cô ta thở dài, "Thượng uý tìm mày kìa."
Tận hôm nay cô ta mới biết người đàn ông đẹp trai bị Trình Gia trêu ghẹo bữa trước là người dẫn đội ở đây, hơn nữa quân hàm còn lên tới bậc Thượng uý.
Vừa đẹo trai vừa tài giỏi.
Đúng là con cưng của ông trời.
Trình Gia cáu bẩn gào lên: "Không ra!!!"
Phạm Duy nghẹn họng, lò mò xuống giường, đi thẳng ra ngoài, cô ta nhỏ giọng nói vài câu gì đó với Phó Tri Bắc.
Một lúc sau thì cửa lều được vén lên, bên trong tối đen được chiếu vào chút ánh sáng đỏ, âu cũng là vì từ những ngày đầu mạt thế, mặt trời đã bị nhuộm thành chảo máu, tuy vạn vật bây giờ không tới mức chìm vào bóng tối nhưng không gian đều trở nên đỏ rực.
Phó Tri Bắc bước vào, anh lặng lẽ khựng người lại, gần ba mươi năm sống ở nội viện hay làm nhiệm vụ ở quân doanh, xung quanh anh đa số là giống đực, dù có phụ nữ đi nữa anh cũng chưa từng quan tâm.
Gia đình thúc giục anh tìm bạn gái, lại dẫn theo nhiều người tới lạng qua lạng lại trước mặt anh. Ngây thơ đáng yêu, dịu dàng xinh đẹp, mạnh mẽ độc lập, kiểu nào cũng có.
Song chả có tí cảm giác nào.
Mẹ của anh lo lắng muốn điên, cả ngày đều tính toán làm sao để đóng gói phụ nữ đưa tới cho anh.
Lắm lúc lại nghĩ có khi nào anh thích đàn ông hay không, thật ra đàn ông hay phụ nữ cũng không sao, nhưng ít nhất thì phải có xíu dấu hiệu yêu đương cho gia đình yên tâm chứ.
Nói đúng hơn là bà chỉ sợ anh bị vô cảm, cho tới cuối đời vẫn không có người bầu bạn.
Nhưng mùi hương thoang thoảng ở đây khiến anh hơi luống cuống.
Đáng lẽ anh đã phải xuất phát lúc trời chưa sáng, vì cho người đến gọi cô dậy mà chậm trễ, đợi một lúc lâu song cô không ú ớ gì.
Anh đành tự mình ra trận. Không biết tại sao kiên nhẫn của anh dành cho Trình Gia luôn tốt đến mức đáng sợ.
Đôi khi anh cảm thấy cô bé này quả thật rất quen, giống như từng gặp, nhưng lại giống chưa bao giờ.
Cô gái trước mặt ngồi ở dưới đất, làn da sáng sớm mịn màng hệt miếng thạch trái cây, hàng mi rũ xuống như cánh bướm, tay chân bóng loáng lộ ra không khí, anh gọi cô một tiếng: "Muộn rồi, xuất phát thôi."
Trình Gia đột ngột nghe giọng đàn ông xuất hiện trong lều thì giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu: "Cái gì?"
Vì mới tỉnh ngủ nên đôi mắt còn nhập nhèm hơi nước, giọng nói cũng nũng nịu hơn bình thường, bộ dáng mềm mại này như con mèo nhỏ cào vào lòng Phó Tri Bắc, vừa tê vừa ngứa.
Anh khẽ lấy đầu lưỡi đẩy đẩy chân răng, dời mắt sang chỗ khác: "Chuyện hôm qua em đồng ý."
Trình Gia cau mày, não bộ nhanh chóng load lại: "Tôi nói để tôi suy nghĩ mà."
"Ừ, suy nghĩ cả một đêm rồi, bây giờ đi thôi."
"......" Khôn như anh quê tôi đầy nhé.
Trình Gia mất ly trà sữa, cả người cũng mất hết năng lượng, cô định bò về giường ngủ, đi tìm lại tình yêu của mình: "Không đi."
"Tôi mua trà sữa cho em."
"...." Trình Gia như bị ấn nút tạm dừng, Phó Tri Bắc cũng không gấp, đứng im đợi cô.
Còn Trình Gia thì bán cầu não bên trái bắt đầu đánh nhau với bán cầu não bên phải, đồng thời Gia lý trí và Gia yếu mềm cũng xuất hiện.
Gia yếu mềm: Nếu đi theo thì sẽ có trà sữa á!!!
Gia lý trí: Đừng có quên tên Thượng uý đó đã làm mày bị điện giật!!!
Gia yếu mềm: Mẹ tao nói làm người phải công tư phân