Đã beta 14/8/2021.
Thật ra mấy ngày này dị năng của Trình Gia đã bắt đầu đột biến, hay nói cách khác là lên cấp.
Màu sắc thay đổi, lực sát thương cũng lớn hơn rất nhiều. Ban đầu lửa của cô màu hồng, cùng lắm chỉ có thể tạo ra từng đợt cầu lửa.
Hôm trước như thường lệ, cô và bọn Phạm Duy nhóm lửa tụ tập bên ngoài ăn cơm tối, trong lúc Trình Gia học lỏm tay nghề nướng cá của anh trai dẫn dội bên Bối Dao, đú đởn nướng thử thì lửa bất ngờ bùng lên, cô không kịp rút tay ra nên bàn tay lọt thỏm trong đám lửa, nhưng bất ngờ là cô chả cảm thấy gì.
Không nóng, không đau, thậm chí là vài giây sau đống lửa mà mọi người đang ngồi vây quanh sưởi ấm lẫn nướng cá đột nhiên biến mất.
"...."
Lửa đâu?
Trình Gia vội buông cá xuống, cầm hộp quẹt bên cạnh lên đốt lửa, cũng quên mất bản thân vốn là dị năng giả hệ Hỏa, búng một cái là đốt được nguyên cái quân doanh.
Lửa vừa mới bắt lên, cô thở phào, hơ hơ lòng bàn tay phía trên, ngọn lửa lại biến mất một lần nữa, Trình Gia: "...."
Bối Dao chớp mắt: "Rốt cuộc cậu đang chơi cái trò gì vậy?"
Chơi cái khỉ.
Cô cũng đâu biết xảy ra chuyện gì. Cố gắng vận dụng hết các tế bào não của mình, cô lại liên tưởng tới làn da xanh biển của bé lửa nhà mình thì hơi nghi ngờ.
Nhờ Bối Dao đốt lửa lên, đợi cho lửa ổn định thì cô cắn răng, đút thẳng nguyên cánh tay vào.
Bối Dao: !!!
Phạm Duy đứng một bên nhìn cảnh này suýt nữa là ngất xỉu.
Trình Gia nhìn ngọn lửa biến mất thì chống nạnh cười to ba tiếng ha ha ha.
Càng cười càng sợ, lỡ mà không như cô đoán, cái tay này trở thành cánh gà chiên nước mắm mẹ nó rồi.
...
Phịch.
Tên đầu trọc ngồi bẹp xuống đất, lắp bắp nửa ngày vẫn không nói được câu nào, ánh mắt từ nhìn một cô gái xinh đẹp chuyển thành nhìn bà nội của mình. Trong lòng gã tự tán vô mặt mình mấy cái, ngu ngu ngu, này thì hầu hạ, này thì đòi giết người ta.
Trình Gia tiến về phía gã vài bước, thấy vậy gã không nhịn được mà chỉ tay vào mặt cô: "Mày, mày, mày...."
Trình Gia bắt chước gã lắp bắp: "Tao, tao, tao cái gì..."
Gã như bị nghẹn họng, lúc sau mới gào lên: "Mày không giết tao được, tao là dị năng giả."
"Chứ mày nghĩ tao là dị năng thật?"
Tên đầu trọc: "...." Đừng có khinh thường tao không đi học mà ở đó chơi chữ nhé.
Gã hùng hồn đe dọa: "Bên trên đã có chính sách bảo vệ dị năng giả, ngay cả lũ quân nhân cũng không làm gì được tao."
Trình Gia nhếch môi, giọng nói vô cùng lạnh lẽo, mang theo sự áp bức không phù hợp với độ tuổi của mình, khiến gã cảm thấy cực kỳ khó thở, giống như có một cây đao vắt ngang cổ họng gã, chỉ cần không cẩn thận sẽ làm gã mất mạng: "Đúng là bảo vệ dị năng giả, nhưng điều kiện tiên quyết là dị năng giả phải là người đã. Còn mày? Mày là người à?"
Dừng một chút, tay của cô xuất hiện một cây kiếm lửa màu xanh biển: "Ông trời đã thiên vị cho mày sức mạnh, đó không phải để mày đi cướp đoạt con gái nhà lành hay coi mạng của người ta là cỏ rác. Nếm thử mùi vị bị kẻ mạnh hơn đè dưới chân như một con kiến nhé. Thời đại bây giờ dễ nói chuyện lắm, không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn."
Gã nghĩ gã là người mạnh nhất khu số 1?
Được thôi, cô sẽ cho gã thấy bên ngoài còn có người mạnh hơn gã.
Trình Gia huýt sáo, xoay cây kiếm trong tay vài vòng rồi chém ngang đùi trái của gã, miệng vết thương không đổ máu nhưng bằng mắt thường có thể thấy ở chỗ vết cắt bắt lên ngọn lửa màu xanh.
Tên đầu trọc ôm chân, lăn lộn khắp mặt đất gào khóc.
Trình Gia lại chém thêm một nhát ở đùi còn lại. Gân xanh trên trán gã hằn lên, nước mắt giàn giụa, lửa của Trình Gia như thiêu đốt từng thớ da thớ thịt bên dưới, còn đau hơn bất cứ đao kiếm nào gấp trăm lần.
Gã bò lại dưới chân Trình Gia, nắm lấy cổ chân cô, khó khăn nói: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, làm ơn tha cho tôi, làm ơn."
Ban đầu mọi người xung quanh vốn ôm tâm trạng xem phim, sau đó bị khả năng của Trình Gia làm cho hết hồn, tới bây giờ là rén tới mức không dám thở.
Mặc dù vậy cũng không ai cảm thấy việc Trình Gia làm là quá đáng. Nếu cô không xuất hiện thì cô gái kia đã bị tên này nhúng chàm, ngay cả cậu nhóc cũng sẽ mất mạng như chơi.
Họ không thể đứng ra giúp, cũng không thể nào vì thương hại hay đồng tình gã đầu trọc mà ngăn cản người khác trở thành anh hùng được, chuyện duy nhất họ có thể làm là đứng về phía chính nghĩa, âm thầm ủng hộ, cùng lắm quân nhân tới thì bọn họ che chở cho cô gái nhỏ này.
Một tên dị năng giả rác rưởi và toàn bộ dị năng giả của khu số 1, nặng nhẹ thế nào, việc này quân nhân phải rất rõ ràng.
Vừa nhắc tào tháo là tào tháo tới.
Phía sau vang lên tiếng bước chân rầm rầm, một nhóm người mặc quân trang xuất hiện, tên đầu trọc như thấy vị cứu tinh, vội vàng bò lại, mồm miệng chanh chua: "Cứu tôi, cứu tôi, con đàn bà này đánh dị năng giả. Mấy người phải giết chết nó!!!"
Vài giây tiếp theo, những người đứng đầu tách ra thành hai hàng tạo nên một lối đi nhỏ, ở giữa là một người đàn ông chân dài vai rộng, dường như quân trang mặc trên người định sẵn là dành riêng cho anh.
Anh hơi cúi đầu, cái nón che khuất nửa mặt, chỉ chừa ra chiếc cằm cương nghị.
Trong lòng Trình Gia lộp bộp vài tiếng, cô khẽ đưa tay lên tim, cái cảm giác giống như bị giáo viên phát hiện đang phao bài này là sao đây?
Nhìn cái thân hình này, quen quen!!!
Càng nghĩ càng thấy lạ, cô rụt chân về phía sau, định xoay người phủi mông bỏ chạy, gì chứ ba cái vụ ăn xong chùi mép này cô là số một luôn á.
Không phải cô sợ bọn họ, mà ngại phiền.
Trình Gia vừa quay lưng co giò, làm đúng tiêu chuẩn của vận động viên điền kinh chuyên nghiệp thì nghe thấy giọng điệu trầm thấp vừa lạ vừa quen vang lên, âm thanh