Đã beta 24/8/2021.
Người vừa quăng gối vào mặt Trình Gia là một cô gái trẻ, hẳn cũng chẳng lớn hơn Trình Gia bao nhiêu. Cao, gầy, vẻ ngoài khá ổn, thanh tú xinh xẻo nhưng vẻ dữ tợn trên khuôn mặt làm cô ta trở nên vặn vẹo, méo mó.
Bên cạnh cô ta là một người đàn ông, mặt mũi bình thường, đi vào đám đông chắc cũng chả phân biệt được.
Ông ta liên tục gập người xin lỗi, vì giọng cô ta khá lớn nên át luôn cả tiếng người đó.
"Tôi nói cho ông biết, nếu mẹ tôi biết ông để tôi ở nơi như thế này thì ông đừng nghĩ tới việc yên ổn."
Chà, cần bao nhiêu chanh chua có bấy nhiêu chanh chua.
Còn quá cha hơn Nguyễn Thu Thu nữa.
Chưa để Trình Gia kịp phản ứng thì cô gái kia đã lướt ngang qua cô, một đường đi thẳng ra ngoài.
Trình Gia: "....."
Thôi thôi, một điều nhịn chín điều lành, mới ngày đầu tiên không nên gây chuyện, xem như bị chó cắn một cái vậy.
Cũng chẳng biết cô gái kia thật sự được chuyển sang chỗ khác hay thế nào nhưng ba ngày Trình Gia ở đây vẫn chưa gặp lại.
Vì vậy khu nhà của Trình Gia khá yên tĩnh, tạm tính là bình an trôi qua.
Nghe nói nguồn điện phía trên đã bắt đầu có dấu hiện cạn kiệt, nước sạch cũng không còn. Nghĩ tới đây cô lại thầm than thở.
Lần mạt thế này giống như là cái giá phải trả cho sự hoang phí của loài người vậy.
Kể từ những năm 1960 thì đã có nhận thức về việc bảo vệ môi trường, tới bây giờ cũng mấy chục năm, báo đài truyền thông đưa tin không ngừng, nào là trồng cây gây rừng, nào là không xả rác bữa bãi.
Hằng năm, cái gì có thể trì hoãn chứ vấn đề về môi trường luôn được chú trọng.
Nhưng kết quả ra sao?
Rừng vẫn cháy, rác vẫn nổi trên sông.
Tất nhiên còn hằng hà người rất có ý thức, tình nguyện viên đều không thiếu. Song, số còn lại trên thế giới càng nhiều hơn.
Không phải họ không có ý thức, chỉ là ý thức của họ đặt ở vấn đề khác mà thôi.
Nhu cầu sống của nhân loại khai thác từ thiên nhiên, địa vị tiền tài, có cái nào không bắt nguồn từ tài nguyên đâu? Chỉ là con người quên mất một điều, nếu không có thiên nhiên thì họ cũng chẳng có gì, chẳng là gì.
Trình Gia vừ ngẩn ngơ, miên man, vừa thu xếp quần áo. Sau khi chuẩn bị đâu vào đấy thì vác balo đi ra ngoài, cách đây vài trăm mét là khoảng sân rộng đứng đầy người.
Tương tự với lúc xếp hàng vào cổng, hiện tại vẫn chia thành hai bên: Dị năng giả và người sống sót bình thường.
Cô khẽ quét mắt một lượt, chân hơi nhón lên để tìm đồng bọn, đâu đâu cũng là đỉnh đầu đen nhánh, trong một chốc cô không phân biệt được ai là ai.
"Trình Gia."
Trình Gia quay đầu theo giọng nói, mắt thấy Bối Dao và Giản Sinh thì cô thở phào nhẹ nhõm, còn tìm nữa chắc mắt cô mờ luôn mất. Cô hơi cong môi, vội chạy bước nhỏ lại chỗ hai người đang đứng.
Hôm nay đã qua thời gian cách ly, cả đám sẽ tiến vào nội thành.
Trong lòng ai cũng mong đợi, không biết X-City sẽ có dáng vẻ thế nào.
"Hôm trước mày kiểm tra dị năng sao rồi?" Trình Gia hỏi Giản Sinh, thiếu niên luôn luôn yên tĩnh, lặng lẽ.
Nếu không ai nhắc tới, dường như cậu chỉ muốn làm một vật trang trí đứng ở góc nhỏ nào đó.
Giản Sinh nhẹ giọng trả lời: "Cấp 0."
Trình Gia nhướng mày, thằng ranh này không chịu luyện tập hay sao thế? Cũng không biết dị năng của nó là gì nữa: "Dị năng của mày là?"
Cậu ta lắc đầu, ý bảo bản thân cũng bó tay: "Không biết, chưa từng thử nên không biết."
Trình Gia: "....." Cô có thể nói gì đây?
Dù là không muốn luyện tập hay có nguyên nhân sâu xa nào đi nữa thì cô cũng chẳng có lập trường gì để "huấn luyện" cậu ta như Bối Dao. Bèo nước gặp nhau, ngoại trừ cái tên, cô đều mù tịt về mọi thứ của cậu.
Cô không đào sâu vào, bèn chuyển đề tài.
Khoảng mười lăm phút sau, một quân nhân đứng trên bục cao lên tiếng, giọng rất khỏe và vang: "Xin chào tất cả mọi người, mọi người có thể đứng ở đây chứng tỏ cơ thể rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì hết. Bên tay trái của tôi là người thường, bên còn lại là dị năng giả. Kể từ lúc mọi người đặt chân qua cánh cửa phía sau tôi, tức là sẽ trở thành công dân của X-City."
Khí thế hào hùng làm dòng máu bên dưới lớp da của họ sôi trào.
Trình Gia cũng vỗ tay theo.
"X-City được xem là một dự án vô cùng quan trọng vì nó quyết định sự hưng thịnh và tồn vong của loài người. Sơ bộ thì X-City không khác những thành phố mọi người đã từng đặt chân đến bao nhiêu cả. Yên bình, không bạo loạn, không đói kém, không chết chóc nhưng tuyệt đối sẽ không chấp nhận sự lười biếng của mọi người. Sau khi được phân nơi ở, mọi người phải tiến vào "Trung tâm nhiệm vụ" để tiến hành đăng ký nghề nghiệp hoặc nhiệm vụ cho chính mình."
Quân nhân vừa nói tới đây là lập tức rước lấy một trận xôn xao.
Trung tâm nhiệm vụ?
Đăng ký nghề nghiệp là cái gì?
Không để mọi người đoán mò quá lâu, người đàn ông đó tiếp tục bài luận văn dài một ngàn tám trăm cây số của mình:
"Đồ ăn, thức ăn, nước sạch, vật dụng, toàn bộ đều được lưu thông bằng tinh thạch. X-City không có nghĩa vụ nuôi bất kỳ ai, trước đây tay làm hàm nhai thế nào thì bây giờ vẫn không thay đổi. Luật lệ cụ thể sẽ được đặt ở nhà mỗi người. Tại Trung tâm nhiệm vụ cũng sẽ phân thành hai nơi dành cho người thường và dị năng giả. Người yếu làm việc nhỏ, người mạnh gánh vác việc lớn, nơi này không xem thường những người không có dị năng, chỉ chướng mắt kẻ ăn không ngồi rồi mà thôi. Tiếp theo đây mọi người sẽ được phát một tấm "Thẻ thân phận", gần giống với chứng minh nhân dân lúc trước. Mong mọi người bảo quản cẩn thận. Được rồi, chào mừng mọi người trở thành một phần của X-City miền Nam."
Tiếng vỗ tay vang lên rào rào.
Toàn bộ người nghe như thấy ánh sáng của hy vọng sau những ngày bôn ba bên ngoài. Gia đình, cha mẹ, anh chị em lần lượt biến thành zombie khiến họ hết sức sụp đổ, nếu thế giới đáng sợ như vậy thì chẳng mấy ai đủ can đảm để tiếp tục sống sót cả.
May mắn là chính phủ không bỏ rơi bọn họ.
Máu trong cơ thể bọn Trình Gia cũng sục sôi theo.
Đôi khi không cần phải cố sống cố chết thay đổi điều gì, mạt thế là thứ không phải chỉ cần vài ngày, vài tháng là kết thúc, ai biết được đến tận khi nào mới tìm ra được thuốc giải chứ?
Ví như việc không bay qua lốc xoáy được, vậy hãy tập sống trong