Đã beta 21/4/2021.
Trình Gia thấy Nguyễn Chí Hào bày ra vẻ mặt không tin, cô tặc lưỡi, đem balo đeo phía sau lưng ra trước người, mở dây kéo rồi đặt nó lên bàn: "Nhiêu đây đủ không ạ?"
Nguyễn Chí Hào không hiểu cô đang làm gì, anh ta nhổm người dậy, dán mắt vào balo.
Chỉ thấy một núi tinh thạch nhỏ màu đen trở nên cực kì nổi bật trong chiếc balo màu hồng, nếu dùng tay để ước chừng thì Nguyễn Chí Hào đoán mình có thể vốc ra được gần mười nắm lớn.
Trước đây anh ta thích nhất mùi tiền, bây giờ đổi sang tinh thạch lấp lánh ánh sáng.
Chưa nói đến việc được chia hoa hồng ở đợt làm ăn này mà kỹ năng nghề nghiệp của anh ta cũng sẽ được Trung tâm nhiệm vụ tăng cấp, cấp càng cao thì đãi ngộ càng tốt.
Tức thời, Trình Gia trong mắt Nguyễn Chí Hào ngon lành như một cái cây rụng tinh thạch chính hiệu.
Nguyễn Chí Hào cười hề hề: "Đủ, tất nhiên là đủ, cô có thể mua được tôi luôn đấy."
Trình Gia: "......" No thanks!
1
Nguyễn Chí Hào cười tới mức Trình Gia không tìm được mí mắt của anh ta nằm ở đâu, anh ta thầm nghĩ tới những căn nhà tốt nhất ở X-City, tuy bản thân tham tiền nhưng cũng chỉ dừng ở mức cầm, sờ, ngửi mà thôi, cái đam mê trộm cắp không phù hợp với phong cách của anh ta: "Bây giờ trong tay tôi có ba căn biệt thự."
Nguyễn Chí Hào đứng lên, rút cây thước gỗ bên dưới gầm bàn ra, xoay người chỉ vào tấm bản đồ phía sau: "Căn thứ nhất nằm ở phía Tây X-City, cách Trung tâm nhiệm vụ 10km, có ba tầng, năm phòng ngủ, phía trước có hồ bơi, nội thất hiện đại, tôi nghĩ khá phù hợp với bọn cô đấy. Căn thứ hai ở gần đây, nhỏ hơn căn đầu tiên một chút. Tuy muốn bán nhà nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở mọi người là trị an xung quanh không được tốt vì nó không nằm trong khu biệt lập, hai tầng, bốn phòng ngủ."
Anh ta dừng lại thở một chút rồi nói tiếp: "Căn cuối cùng là căn tốt nhất. Trước đây vốn là một khu biệt thư tư nhân, ngay cạnh Trung tâm nhiệm vụ, mà nó lại nằm trong khu vực được tính là "Đất nhà nước" nên môi trường lẫn biệt thự đều rất tốt. Có hai tầng, năm phòng phủ, sân vườn trước sau. Nhưng mà..."
Phạm Duy nghe mê say, mặc dù nhà cô ta cũng thuộc dạng khá giả vì bố mẹ làm bác sĩ, song chưa từng được trải nghiệm loại hành động vung tay quá trán để mua biệt thự thế này, thấy Nguyễn Chí Hào ấp úng, khó xử thì lập tức hỏi: "Nhưng sao?"
"Nhưng tôi đã nói rồi, nằm trong khu "Đất nhà nước", ngoại trừ tinh thạch ra, mấy cô còn phải đứng trong ba vị trí đầu tiên của bảng xếp hạng nữa."
Cả đám Trình Gia đần mặt, bảng xếp hạng là cái lùm gì?
Mua nhà là chuyện đơn giản, tại sao mua nhà thời mạt thế lại trở thành một chuyện phức tạp vậy trời?!
Nguyễn Chí Hào thu cây thước lại, anh ta ngồi xuống đối diện bọn cô: "Tùy thuộc vào số điểm tích luỹ mọi người nhận được khi thực hiện nhiệm vụ, sau đó sẽ nằm trong bảng xếp hạng ở Trung tâm nhiệm vụ. Không phải ai cũng có thể vào ở khu "Đất nhà nước" đâu ba, nếu cô và bạn cô thật sự đạt được ba vị trí đầu tiên thì số tinh thạch ban đầu sẽ bị khấu trừ một phần tư, coi như là nhà nước bồi dưỡng nhân tài."
Trình Gia: "......"
Vãi, mạt thế mà mọi người tưởng là chơi game đánh quái à, còn làm nhiệm vụ xếp hạng cao thủ nữa chứ!
Cái quần gì cũng không thoát khỏi chính sách "Muốn ăn thì lăn vào bếp" của dự án X-City này.
Đúng là tự lo cho mình, cơm no áo ấm.
Trình Gia bàn bạc với đám Bối Dao, sau đó quyết định: "Chúng tôi chọn căn cuối cùng, vài ngày sau sẽ chuyển đến nhe."
Nguyễn Chí Hào trợn mắt, dù anh ta muốn đẩy nhanh tiêu thụ của căn thứ ba đi chăng nữa nhưng vẫn ôm tâm lí rằng cái căn đó sớm muộn cũng sẽ thành nhà hoang: "Còn bảng xếp hạng..."
"Tôi biết, coi như đây là tiền cọc, sau khi giải quyết xong bảng xếp hạng thì sẽ đến tìm chú. Bây giờ chúng tôi tạm thời vào ở căn số hai được không ạ?"
Căn số một cách Trung tâm nhiệm vụ quá xa.
Nguyễn Chí Hào ngu người, sự tự tin này làm anh ta sốc văn hóa kinh khủng.
Trụ trong mười vị trí đầu đã khó, huống chi là đứng nhất, nhì và ba.
Anh ta đưa giấy tờ và chìa khóa cho Trình Gia, khách hàng đã quyết tâm như thế thì mình cũng hết cách: "Được chứ, cô giữ cẩn thận những thứ này. Tôi làm ở đây vào ngày lẽ, có gì mọi người cứ đến tìm tôi nhé. Căn số ba kia vẫn chưa dát giáp vào, tôi sẽ tranh thủ gọi người đến làm, đợi bọn cô vào ở là vừa đẹp."
Trình Gia nhíu mày: "Dát giáp? Là cái thứ giống sắt được dát bên ngoài nhà ấy hả?"
Nhớ đến việc Trình Gia vừa tới đây, Nguyễn Chí Hào lập tức phổ cập kiến thức cho cô: "À, gần đây phía quân đội phát hiện ra không chỉ zombie mà động vật cũng bắt đầu biến dị. Một loại chim có mỏ rất cứng đã đâm thủng tường thành phía Đông nên họ chế tạo loại giáp mỏng, nhìn giống sắt vậy thôi chứ không phải sắt đâu, vài ngày nữa nó sẽ bông ra mảng màu đen mà trở thành trong suốt. Tính chất nó tương tự với Silicon Cacbua*, giá thành rẻ hơn. Thật ra tôi cũng không rành lắm."
(*Tên gọi khác là Carborunđum, là một chất của Silic và Carbon có công thức hóa học là SiC. Trong tự nhiên, Silicon Cacbua xuất hiện dưới dạng khoáng chất vô cùng quý hiếm moissanit. Hạt silic cacbua có thể liên kết với nhau bằng cách thiêu kết để tạo cấu trúc rất cứng được sử dụng rộng rãi trong các ứng dụng đòi hỏi độ bền cao, chẳng hạn như hệ thống phanh xe, bộ ly hợp xe và các tấm gốm trong áo chống đạn.)
Trình Gia gật đầu cảm ơn, cả bọn di chuyển về căn biệt thự thứ hai, vì ngay sát bên nên đi vài bước đã tới nơi.
Phân chia phòng ngủ xong thì ai về phòng nấy.
Trình Gia nhờ Bối Dao xả nước vào bồn tắm giúp cô, kể từ khi Bối Dao sử dụng nhuần nhuyễn dị năng thì cô ta đã phụ trách nước sạch cho cả đám.
...
Ngủ một mạch tới bảy giờ tối, bốn người năng lượng tràn trề bò ra ngoài tìm đồ ăn sẵn tiện đến Trung tâm nhiệm vụ.
Mạt thế đã diễn ra hơn hai tháng, hôm nay là ngày bọn họ ngủ thoải mái nhất, không lo sợ nửa chừng sẽ có zombie xuất hiện, giường ấm chăn êm.
Quán ăn không nhiều lắm, cả bọn thống nhất tắp vào ăn hủ tiếu gõ.
Bối Dao: "....."
Trình Gia chợt nhớ Bối Dao là công chúa áo gấm lụa là, có thể ăn bào ngư thì tuyệt đối sẽ không ăn vi cá, có thể uống tổ yến thì tốt nhất nên bỏ thêm nhân sâm vào chưng cùng.
Nếu ví đời sống của Bối Dao ở thời kì chiếm hữu nô lệ thì cô ta chắc chắn nằm ở tầng lớp chủ nô, quý tộc.
Bối Dao thấy mọi người đều bưng tô hủ tiếu ăn vô cùng ngon lành bèn cắn răng ngồi xuống ghế nhựa lùn, học theo Phạm Duy mà một tay bưng tô, một tay cầm đũa.
Nước dùng rất vừa miệng, mấy lát thịt heo không quá