Sau khi Phạm Duy nói ra suy đoán về zombie, Trình Gia rung chân nhìn Bối Dao mềm nhũn ngã xuống bên cạnh Phạm Duy, miệng lẩm bẩm mấy câu chửi cô nhảm nhí.
Cô lười quan tâm, đứng dậy đi một vòng căn phòng, rồi lục lọi một hồi lâu, cho đến khi phát hiện thứ trong tủ thì hai mắt nhanh chóng sáng lên.
Cô vươn tay định cầm thì thấy tay mình đang run bần bật, nói không sợ là giả, không biết đám người ở dưới là cái loại gì, cũng không rõ tình hình hiện tại như thế nào, bố mẹ có ổn không, khi nào thì tới lượt mình bị cắn.
Quan trọng là...
Mẹ nó chứ, cô chưa kịp vui mừng vì khỏi chạy deadline thì bàng hoàng nhận ra bé Duy của cô có nguy cơ trở thành bé zombie, cái cô Nguyễn Thu Thu ngực giả thì sắp thành con zombie ngực giả, công chúa Bối tất nhiên vẫn là công chúa trong giới zombie ....
"Mày tìm gì vậy? Tao tìm dùm cho." Phạm Duy nhìn Trình Gia muốn lục tung căn phòng thì không nhịn được hỏi.
Trình Gia hít một hơi thật sâu, làm công tác tư tưởng cho bản thân xong, cô lập tức với tay vào ngăn tủ cầm lên một cây búa: "Tìm đồ tấn công."
Phải, là đồ tấn công.
Không phải phòng thủ.
Bọn cô cũng không chắc khi bước chân ra khỏi căn phòng này sẽ là một thế giới như thế nào. Ngoại trừ zombie thì con người càng đáng sợ hơn.
Là một đứa số phim, số sách đọc còn nhiều hơn cả cơm, cô có thể lờ mờ hình dung ra được khung cảnh hỗn loạn bên ngoài.
Thay vì đợi người đến cứu, cô thà tự cứu chính mình.
Nguyễn Thu Thu nghe Trình Gia nói xong giống như được bật lại nút nguồn, vội vàng chạy lại tủ quần áo, tay chân loạng choạng bới tung lên, sau đó mừng rỡ lôi ra được mấy cái thẻ tín dụng và đồ trang sức.
"....."
Phạm Duy bĩu môi đỡ Bối Dao đứng dậy rồi chạy theo Trình Gia tìm cho mình cái gì đó để cầm. Tiêu chí hàng đầu là lăn lộn cùng Trình Gia nhất định sẽ có thịt ăn, trước giờ cô ta đều rất mù quáng với nhận định này của mình. Cầm trong tay con dao rọc giấy, Phạm Duy nước mắt lưng tròng vội gọi điện thoại cho gia đình.
Phía bên kia Bối Dao cùng Trình Gia cũng lôi điện thoại ra.
Nhưng Phạm Duy lại không gọi được.
"Cô chủ?" Phía bên kia vang lên ba hồi thì đã có người bắt máy. Trình Gia vừa định gọi bố liền nuốt trở lại.
"Bố con đâu rồi ạ?"
"Cô chủ, cô chủ của tôi, cô không sao chứ? Tôi vừa định gọi cho cô đây. Bây giờ bên ngoài rất hỗn loạn, cô nhất định phải tự bảo vệ bản thân. Đại tá dặn dò tôi gọi điện gấp cho cô, cô yên tâm, Đại tá đã lệnh cho một nhóm người sang tìm cô rồi."
Nghe được tình hình không khả quan cho lắm, Trình Gia nhíu chặt mày: "Con không sao, bố mẹ và anh hai con vẫn ổn chứ?"
Trợ lý Lê bên kia vội vàng nói: "Một tiếng trước Đại tá đã trở về quân đội. Bà chủ ở trong nhà, xung quanh đều được canh gác cẩn thận. Còn cậu chủ thì theo đội chi viện, là được điều đi ở thành phố của cô đó. Cô chủ, cô phải cẩn thận nha!"
1
Trình Gia thở phào nhẹ nhõm rồi lại suy nghĩ một lúc lâu: "Trợ lý Lê, phiền chú nói với bố con là không cần điều người sang chỗ con đâu. Con có thể tự lo được."
"Không được, không được ..." Trợ lý Lê trộm lau mồ hôi, ai mà không biết nhà họ Trình từ trên xuống dưới, già trẻ lớn bé, ba đời cũng chỉ có mỗi Trình Gia là con gái, vừa được sinh ra là cả gia đình đều yêu thương không ngớt, cô là cục cưng trên đầu quả tim của mỗi một người nhà họ Trình.
Cô mà có chuyện gì thì mười trợ lý như ông ta cũng không đền nổi.
"Chú cứ chuyển lời cho bố con như vậy đi. Từ nhỏ đến lớn con đã theo anh hai tôi quậy phá, tin tưởng con một chút. Chưa kể đến chú đã bảo ông anh kia cũng sắp sửa chi viện sang đây. Không cần lo đâu."
"Không được đâu cô chủ. Cô làm ơn nghe tôi nói..." Trợ lý Lê gấp tới mức muốn khóc.
Phía bên trợ lý Lê nghe tiếng cười nhẹ trong điện thoại thì nổi da gà. Không nói hai lời lập tức nuốt hết mấy câu mình định nói vào trong.
Dưới ánh mắt của đám binh nhất bên ngoài, ông ta đang cong lưng nói chuyện thì bật người nghiêm chỉnh đứng thẳng: "....Tôi sẽ chuyển lời. Cô chủ, cô bảo trọng."
Không đợi trả lời liền cúp điện thoại.
Mỗi lần cô cười là có chuyện.
Ghê lắm! Ông ta sợ hãi đó!
1
Cúp điện thoại, cuối cùng một phần căng thẳng của Trình Gia cũng được dỡ bỏ.
Cả nhà không sao là tốt.
Hiện tại cô chỉ cần làm duy nhất một việc: Bảo vệ bản thân thật tốt.
Phạm Duy lo lắng tới phát khóc, cô ta nói với Trình Gia: "Tao không gọi cho bố mẹ được."
"Ngoan ngoan, đừng hoảng, hai bác làm trong bệnh viện. Có lẽ công việc nhiều quá nên không có thời gian nghe máy." Trình Gia ôm Phạm Duy, vỗ nhẹ vài cái lên lưng cô nàng như trấn an.
Sau khi Nguyễn Thu Thu nhét hết đống trang sức vào cặp thì xoay lại hỏi Bối Dao: "Bây giờ sao đây?"
Nghe bố nói sẽ cho một nhóm người sang đây bảo vệ mình, Bối Dao bèn thở phào, không còn quá sợ hãi nữa.
Cô ta không trả lời Nguyễn Thu Thu mà hắng giọng với Trình Gia bằng điệu bộ khinh khỉnh: "Nhỏ kia."
Trình Gia buông Phạm Duy ra, nghi ngờ nhìn Bối Dao.
"Bố tao sẽ cho người qua đây bảo vệ chúng ta. Tao miễn cưỡng cho mày một slot, mày đừng có ra ngoài. Tao không muốn bản thân từng bại dưới nhan sắc của một con zombie."
Trình Gia phụt cười, từ đầu cô đã cảm thấy Bối Dao trừ tính tình công chúa thì thật ra không có gì khiến người ta chán ghét cả.
Chỉ là được nuông chiều quá mức nên hơi kiêu ngạo. Song người đẹp thì tất nhiên có tư cách để kiêu ngạo.
"Rồi mày định hít không khí để sống à?" Tuy rằng trong phòng vẫn có vài đồ ăn vặt nhưng ai biết được khi nào thì quân chi viện tới, đồ ăn có đủ cầm cự không.
Chưa kể tòa A, B đang cháy, sớm muộn gì cũng lan tới bên đây. Khi đó khỏi cần trở thành zombie, trực tiếp trở thành heo quay mẹ rồi.
Bối Dao: "......." Mặc dù nó nói đúng nhưng mà mình vẫn tức quá luôn!
Nguyễn Thu Thu tiến lại gần Bối Dao: "Bối Dao, mày cho tao đi chung nhé?"
Bối Dao bĩu môi khinh thường.
Tất nhiên là khinh thường rồi.
Dù cô ta ghét Trình Gia song cũng là ghét thôi. Trình Gia dù nghèo, cơ