Rắc!
Âm thanh vặn cửa làm ba người sau lưng Trình Gia rùng mình, bàn tay không kìm được mà nắm chặt vũ khí trong tay hơn.
Tiếng la hét tuyệt vọng lúc nãy vẫn còn văng vẳng bên tai mọi người nhưng không biết từ lúc nào, cả tầng năm này không còn bất cứ tiếng hít thở.
Nguyễn Thu Thu đứng cuối hàng, chân run hết cả lên, cô ta tự nhủ cùng lắm thì đẩy hết ba người phía trước làm thức ăn, như vậy cô ta sẽ có cơ hội chạy trốn, không cần phải sợ.
Trình Gia từ từ mở cửa ra, qua khe cửa nhỏ xíu lập tức trông thấy có người đang đưa lưng về phía bọn cô, quần áo rách tươm, hai tay không ngừng cào lên cánh cửa phòng đối diện, cào đến mức móng tay đều cụt vào bên trong, lộ phần thịt non đẫm máu ra.
Ngoài hành lang có đến mười mấy con zombie nữ, một vài con đi vào những căn phòng đang mở cửa. May là đa số sinh viên đã về nhà hết, cũng không quá nhiều người ở lại kí túc xá.
Buổi sáng nên đèn hành lang không bật, hôm nay trời rất âm u, ánh sáng chỉ đủ cho mọi người nhìn được con đường ở dưới chân thôi.
Cô vừa quan sát vừa thấp giọng nói với bọn Phạm Duy: "Đằng trước tụi mình có một con, dọc hành lang thì khoảng hai mươi con đổ xuống, tối quá nhìn không rõ. Theo kinh nghiệm xem phim của tao, không phát ra tiếng động chắc sẽ không bị phát hiện."
Nghe đến con số "hai mươi", dây thần kinh của Phạm Duy suýt đứt, cô ta kéo áo Trình Gia: "Anh Trình, mày ổn không vậy?"
Cái gì mà kinh nghiệm xem phim, nghe không đáng tin chút nào.
Trình Gia đáp: "Tao biết tụi bây sợ, tao cũng sợ. Nhưng ngồi đây không phải cách, chỉ cần vượt qua được hành lang, đi tới lối thoát hiểm là được."
Ba người còn lại mím môi không nói gì, trái lại trong lòng cũng quyết tâm hơn một chút.
Cô nói tiếp: "Còn nữa, nếu bị tấn công, phải mạnh tay mà rạch chúng nghe chưa? Chỉ cần tụi bây chần chờ không ra tay rồi bị cắn, người tiếp theo tao giết sẽ là tụi bây đấy."
Trình Gia nói xong cả đám đều rùng mình.
Trong phúc chốc không biết cô đang nói thật hay chỉ hù dọa để mọi người thêm can đảm. Song Trình Gia nói đúng, nếu bản thân không hành động thì người bị biến thành zombie tiếp theo sẽ chính là bản thân.
Lúc này chưa ai hiểu từ "rạch" của Trình Gia cho đến khi tận mắt chứng kiến.
Cánh cửa được mở, cả nhóm bốn người tự giác thở nhẹ lại, dần dần di chuyển ra ngoài. Đi đầu là Trình Gia, cô nhấc chân đi một cách chậm rãi, cả người dán lên bức tường ở sau lưng. Trong lòng lẩm nhẩm lại lí thuyết Marx-Lenin.
Thế là bốn người như giấy dán tường vừa quan sát xung quanh vừa trật tự nhấc tay nhấc chân tiến về phía trước. Càng đi thì số lượng zombie càng nhiều hơn.
Một lớp mồ hôi lạnh rịn ra trên trán cô.
Trình Gia cảm thấy nãy giờ thần chết đang lượn qua lượn lại say hi với cô.
Một con, hai con, ba con...
Đi qua được con thứ tư, bỗng dưng con zombie thứ năm quay phắt người lại. Như một phản xạ có điều kiện, Trình Gia ngồi xổm xuống, kéo theo Phạm Duy ở bên cạnh. Ngay cả Bối Dao và Nguyễn Thu Thu cũng nhanh chóng khụy xuống.
"......." Lần đầu tiên thấy ở chung hai năm trời mà hiểu ý nhau như vậy.
Bối Dao liếc mắt sang Trình Gia, mở miệng không ra tiếng: "Bây giờ sao?"
Cô nhanh chóng động não, mười giây sau bèn ra quyết định.
Đi không được thì bò.
Trình Gia mở đường máu, tích cực bò về phía trước, càng bò càng hăng. Ba người phía sau trông cô bò vui vẻ như vậy cũng vứt hết sĩ diện mà bò theo.
May là ánh sáng không tốt, ngoại trừ mặt đất được hắt vào thì khoảng phía trên rất âm u. Hai tay Trình Gia dính đầy máu, cơ thể không ngừng tránh né đám zombie đang di chuyển phía trên. Rõ ràng là lúc bọn cô trong phòng, ngoài đây đã trở thành chiến trường.
Mọi người đều bị tấn công khi đang ngủ, không cảnh giác, có thể đã bị bạn cùng phòng cắn, sau đó vội vàng mở cửa chạy ra hành lang nhưng lại phát hiện bên ngoài cũng có zombie.
Máu chảy thành từng vệt kéo từ cánh cửa cho đến bức tường, mặt đất.
Đâu đâu cũng là máu.
Cô không hiểu đám zombie này từ đâu ra.
Hay nói cách khác là tại sao lại biến thành zombie? Mà phòng của bọn cô chẳng có gì bất thường?
Mắt thấy sắp tới cửa thoát hiểm cuối hành lang, Trình Gia càng cẩn thận hơn hết.
Không thể vì đích đến trước mặt mà lơ là.
Keng!
Âm thanh va chạm này như tiếng chuông vang lên từ địa ngục. Cả người Trình Gia lạnh toát, cô nhanh chóng xoay người lại.
Bây giờ Bối Dao đã mềm chân quỳ thẳng xuống đất, bàn tay vội chụp lấy con dao vừa bị rơi. Môi cô ta run bật lên, hai hàng nước mắt chảy dài xuống gò má xinh đẹp.
Nguyễn Thu Thu hoảng loạn bò vượt qua Phạm Duy rồi tiến tới trốn sau lưng Trình Gia. Từ lúc Phạm Duy và Bối Dao nghe thấy tiếng keng giống như bị nhấn nút tạm dừng. Đến khi đám zombie tru lên, chen chúc nhào tới chỗ bọn cô, bây giờ Bối Dao là người cuối cùng ở hàng ngũ mới đờ đẫn quay mặt lại nhìn.
Nước mắt chảy xuống làm mờ hai mắt, cô ta muốn nhấc chân bỏ chạy nhưng không thể. Hai chân như bị đổ chì, làm thế nào cũng chẳng nhấc nổi.
Xong rồi.
Lần này thật sự xong rồi.
Phạm Duy giật mình vội kéo ngược Bối Dao ra phía sau, Bối Dao cứ bị lê đi một đoạn như thế.
Song, vẫn không kịp.
Bối Dao chỉ kịp thét lên một tiếng tuyệt vọng khi cái đầu của một con zombie mặc đầm đỏ hướng về phía mặt của cô ta. Ngay lúc đó, một bóng người vọt lên phía trước, chặn trước người cô ta.
Cả ba người trơ mắt nhìn Trình Gia nện thẳng cây búa xuống đầu con zombie đó. Sức lực rất lớn, đầu của nó bị dẹp hoàn toàn, cả cơ thể ngã xuống đất.
Dùng mắt thường có thể thấy óc đã lòi ra bên ngoài. Máu nó phun lên chiếc áo thun trắng của cô thành một vệt rộng.
"Đứng lên!" Trình Gia đỏ mắt nói với ba người phía sau. Lần đầu tiên cô giết người, tuy không tính là người song nó từng là người.
Trong lòng cô rất hốt hoảng, rất muốn khóc nhưng cô biết bây giờ không phải lúc, chỉ có thể cắn răng chống đỡ mà thôi.
Sau đó, một ánh sáng chiếu vào mắt Trình Gia, cô nghi ngờ cúi người, sau đó lấy một viên đá màu đen từ trong não của con zombie