Ánh nắng len lỏi vào căn phòng, Trình Ngữ Lam nhíu nhẹ mày tỉnh giấc.
Ngước mặt lên nhìn Mộ Duật Hành, thấy anh vẫn còn đang ngủ say.
Trái tim nhỏ bé của cô khẽ đập rộn ràng, không thể phủ nhận rằng anh rất đẹp trai.
Thân hình lại vô cùng sắn chắc, mạnh mẽ...
Không kìm lòng được.
Trình Ngữ Lam đưa tay sờ vào sóng mũi cao vút của anh, sau đó dừng lại ở bờ môi hư hỏng rồi bất giác mỉm cười.
- Ngủ mà cũng đẹp như vậy sao?
- Tất nhiên!
Mộ Duật Hành đột ngột mở mắt ra, khẽ nhếch môi cười, bàn tay hư hỏng đặt ở mông cô bóp mạnh lấy một cái....
Trình Ngữ Lam ngượng chín mặt, cúi mặt dụi vào ngực anh làm nũng.
Anh đã thức khi nào vậy chứ? Làm xấu hổ quá đi mất...
- Đừng có ức hiếp người ta.1
- Sao nỡ ức hiếp em.
Anh đang yêu thương em đấy.
- Em muốn đi tắm.
Trình Ngữ Lam ngồi dậy, phía dưới truyền đến cơn đau rát.
Không biết đêm qua Mộ Duật Hành đã lấy sức ở đâu mà hì hục cả đêm, dù cô có van xin như thế nào anh cũng không buông tha.1
- Anh bế em, có lẽ em không đi nổi.
Mộ Duật Hành bế ngang cô lên đi vào phòng tắm.Trình Ngữ Lam liền trừng mắt với anh, mở miệng trách móc anh.
- Là ai làm hả? Anh không biết thương người ta gì hết.
Đặt Trình Ngữ Lam vào bồn tắm, anh xả nước ấm và cho chút tinh dầu vào để cho cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau đó anh cũng bước vào với cô.
Trong bồn tắm xa hoa, rộng lớn, Mộ Duật Hành dựa người về sau chậm rãi xoa xoa bã vai của cô, nhắm mắt hưởng thụ khoảnh khắc tuyệt vời này...
- Em đói bụng quá à.
Trình Ngữ Lam lay lay người anh.
Hôm qua cô chỉ ăn một ít, đã vậy còn bị anh hành cả đêm.
- Em ngâm mình đi, anh đi đặc thức ăn.
Trình Ngữ Lam vui vẻ gật đầu...
Từ làn nước đứng dậy, cô nhìn thấy thân hình trần trụi của anh hai má liền đỏ ửng, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt...
Cái thứ đó của anh thật kinh khủng!
Có cần to và dài như vậy không? Có thể nào nhỏ lại một chút cho cô bớt đau hơn không?
Miên man suy nghĩ, đôi mắt của cô khẽ cụp xuống, hai tay bấu chặt vào nhau khi nghĩ đến nó từng đăm vào rất nhiều người phụ nữ, cơ thể của anh cũng không phải một mình cô nhìn thấy.
- Tức quá đi mất.
Hơn 20 phút sau, Trình Ngữ Lam đi ra ngoài, khuôn mặt ủ rũ không có một chút sức sống.
Cơn đói bụng cũng không còn nữa mà biến thành cơn ghen...
Cô đang ghen với quá khứ phúng túng của anh!
- Sao thế? Còn đau sao?
- Không có.
- Vậy ăn sáng đi, ăn sáng xong anh đưa em đi chơi.
Trình Ngữ Lam ngồi xuống sofa ăn sáng, còn Mộ Duật Hành thì giúp cô sấy tóc.
Tiếng máy sấy ù ù bên tai, bàn tay to lớn của anh chạm vào da đầu của cô, tâm trạng của cô liền có chút thoải mái hơn...
- Anh? Khi nào chúng ta về? Chúng ta đã ở đây hơn hai tuần rồi.
- Em muốn về à?
- Không.
- Vậy khi nào chán thì về.
- ---------------
Sau một ngày đi chơi mệt mỏi, buổi tối cả hai nằm trên giường ôm ấp nhau, nghe anh kể về chuyện tình cảm của ba mẹ anh ngày trước.
Tuần trăng mật lần này rất có ý nghĩa với Trình Ngữ Lam.
Nó gắn kết tình cảm của anh và cô, khiến cô hiểu rõ trái tim mình có ai và muốn gì, khiến cảm xúc của cô dâng lên mãnh liệt như buổi sáng bình minh.
- Ngữ Lam, đến hiện tại em có còn muốn ly hôn không?
- Anh chán em rồi ư?
Trình Ngữ Lam khẽ cong môi cười, kê đầu lên ngực trái của anh, cảm giác thật bình yên...
- Em còn yêu Dương Hữu Bằng không?
- Còn thì sao? Mà không còn thì sao? Hửm?
Ánh mắt của Mộ Duật Hành buồn man mát, sâu thẳm như hồ không đáy.
Còn ư? Chẳng lẽ cô ở bên cạnh anh chỉ là thể xác, trái tim đã gửi trao ở một nơi nào khác...!không phải anh.1
Nhưng mọi thứ đều là anh tự mình chuốc lấy.
Anh câm hận ông Hà, nhưng khi nhìn lại những gì bản thân mình làm, anh thấy rất buồn cười vì giữa anh và ông đều cùng là một loại người...
Chắc có lẽ thời gian