“Ừ?”
“Trịnh Hy, chúng tôi coi Phùng Doãn Kha như anh em một nhà, nếu, nếu thôi.” Giọng nói của anh ta đanh lại “Chúng tôi mà biết em tôi không được cô tôn trọng, hay làm nó tổn thương cả về thể chất lẫn tinh thần, tôi không bỏ qua cho cô đâu!”
Trịnh Hy “…”
Ơ…
Ai cần mấy người bỏ qua? Có ngon cứ tìm tới cô mà tính sổ nè! Chấp hết mấy người luôn!
Cô nuốt những lời châm biếm xuống bụng, hắn đã nài nỉ cô đừng chọc cho anh ta tức điên lên, cười nhẹ “Được.”
Chết tiệt, ngứa mồm quá!
“Chị dâu!” Thanh La Hương lên tiếng.
Ánh mắt cô dừng lại trên người cô ta.
Thanh La Hương vui vẻ nói
“Chị quen biết hết mọi người ở đây rồi chứ ạ?”
“Một chút.”
“Chị dâu, để em giới thiệu mọi người với chị nhé?”
“Ừm.”
“Anh cả Tư Dật chắc hẳn chị và anh ấy quen biết nhau rồi, đây là anh Lưu, anh Vũ và anh Khang, đây là chị em, chị Kiều, còn em là Hương.
Rất vui được làm quen với chị!”
Thanh La Hương đứng dậy, vươn tay qua Thanh La Kiều, cười tít mắt với cô.
Trịnh Hy khảng khái nắm lấy tay cô ta “Rất vui được gặp em.”
“Tiểu Hy.” Phùng Doãn Kha vừa trở lại, trên tay bưng tách trà còn nóng, khói bốc lên và chiếc bánh ngọt màu sắc đơn giản, thì chứng kiến cảnh vừa rồi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
May quá! Cô ấy không đi gây chiến!
Hắn đặt tách trà và đ ĩa bánh xuống trước mặt cô.
Trịnh Hy cầm tách trà lên uống một ngụm.
Ừm, mùi vị này, là hắn tự tay pha rồi.
Đường Vũ Lưu nhíu mày nhìn hắn “Từ nãy tới giờ đừng bảo với anh là em chui vô bếp pha trà đấy nhé?”
Hắn gật đầu.
Đường Vũ Lưu cạn lời “Sao lại phải thế? Tính ra nay em làm khách mà?”
“Cách pha trà của anh Tư Dật cô ấy không uống được đâu.” Hắn nói, thực tế là đổ đi ngay khi ngửi thấy mùi, không thèm uống ấy chứ!
Tư Dật “…” cũng…quan tâm cô ta ghê ha!
Trịnh Hy đặt tách trà xuống, rất vừa lòng, Phùng Doãn Kha biết điều thế là tốt!
Tiêu Khang bĩu môi, liếc xéo hắn.
[…]
“Trịnh Hy! Cô ta rốt cuộc nghĩ cái quái gì vậy!” Phùng Doãn Kiệt day trán, nhìn báo cáo cấp dưới gửi lên.
Đơn hàng bị phá hủy phân nửa! Bản thân thì lộng hành, toàn lo chuyện giời ơi đất hỡi không đâu!
“…”
“Khải Hoàn, ngươi nói xem cô ta đang toan tính điều gì?” Phùng Doãn Kiệt đưa mắt nhìn người bên cạnh.
Khải Hoàn đứng nghiêm chỉnh, một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng
“Có lẽ là muốn chọc tức ngài.”
“…”
“Hoặc đã thất thủ ở một chỗ nào đó.”
“Thất thủ?” Phùng Doãn Kiệt nhíu mày.
Khải Hoàn nói
“Đơn hàng bị phá hoại là vũ khí, rất cần thiết cho sau này.
Phó tư lệnh không ngốc tới mức lại tự tay vất đi món đồ bảo hộ, nhất là thời gian sắp tới.”
“Cô ta bị người khác nhảy vào xen giữa?”
“Có lẽ là vậy.” Khải Hoàn trước sau như một, không bày tỏ biểu cảm trên gương mặt, vẫn thờ ơ, lạnh lùng “Đây là bị tấn công từ bên ngoài, Phó tư lệnh e là không đề phòng do quá chủ quan.”
“Cô ta đáp trả sao về vụ này?”
“Phó tư lệnh nói cuối tuần gặp ngài nói trực tiếp.”
“Chậc.” Phùng Doãn Kiệt day trán “Muốn giết cô ta quá.”
Khải Hoàn không lên tiếng.
Độ hứng thú của Tổng tư lệnh với Phó tư lệnh lên xuống thất thường.
Nói yêu thì không phải, thù hận cũng không