“Em đừng có vòng vo!” Hắn như mất hết bình tĩnh, xông vào phòng “Anh muốn nhìn thấy cô ấy.”
“Không được!” Tiêu Khang ngăn hắn lại, nghiêm trọng nói “Anh không thể vào nếu anh không biết một chút gì cả!”
“Em nói nhanh đi!”
“Tin vui, tin buồn và tin fake, anh muốn nghe tin nào?”
“Tiêu Khang, giờ không phải lúc đùa!” Thanh La Kiều cau mày “Trịnh Hy sao rồi?”
“Anh ba! Em hỏi anh đó! Anh bình tĩnh lại đi.”
Hắn nôn nóng nhìn vào trong phòng, khó chịu nhìn Tiêu Khang “Tin vui.”
“Xin chúc mừng, anh có hai tin vui~”
“Tiêu Khang!!!”
“Được rồi, cô ấy không sao hết, cầm máu đã xong.
Chỉ là sức khoẻ hơi yếu thôi.”
“Vậy thì tốt rồi,tránh ra!” Hắn cóc cần biết tin gì nữa, cô không sao là tốt rồi.
“Không được!!! Anh phải nghe em nói hết chứ???”
Tiêu Khang lôi người trở ra ngoài, hắn thật sự muốn đấm thằng em.
Thanh La Kiều cũng mất kiên nhẫn “Nói thẳng đi!”
“Tin buồn.” Hắn nhìn Tiêu Khang, nếu không hỏi hết hắn không được vào à?
“Anh nhớ để cứu Thanh La Kiều anh đã làm gì chị dâu không?”
“Đ…đá cô ấy…” Hắn trầm giọng xuống.
Tiêu Khang hỏi “Tại sao lại đá? Anh có thể túm đầu chị dâu? Đẩy chị dâu, lôi chị dâu ra, sao anh không làm?”
“Lúc đó thực sự rất vội, anh không nghĩ gì…” Hắn giờ rất hối hận.
Khi nhìn thấy hơi thở của Thanh La Kiều sắp biến mất, hắn chỉ muốn tách hai người ra khỏi nhau, không ngờ hắn lại đá cô như thế.
Hắn rất hối hận.
Hắn đã làm tổn thương cô…
“Cái chết ở chỗ đó đấy anh.” Tiêu Khang gật gù “Anh biết là anh suýt nữa cứu một mạng người mà giết mất hai sinh mạng không?”
“C-cái gì???” Hắn bỗng chết sững, không tiêu hoá hết được lời Tiêu Khang vừa nói ra.
Hai… hai mạng? Cô… ngoài cô ra…còn ai nữa…?
“Ôi…” Thanh La Kiều ôm lấy miệng, như không thể tin vào tai mình, lắp bắp hỏi lại Tiêu Khang “Em…em vừa… nói…?”
“Trịnh Hy đang mang thai.” Tiêu Khang nói “Thai được năm tuần rồi.”
“Hả?” Cả người hắn như chết lặng, hắn… vừa nghe thấy cái gì vậy? Mang… thai? Trịnh Hy… mang thai?
“Có vẻ như chính chị dâu cũng không biết.” Cậu nhún vai “Chị dâu mang thai là tin vui thứ hai.”
“Vậy đứa bé… đứa bé thì sao???” Hắn siết chặt lấy vai Tiêu Khang, hắn nhớ rõ, lúc đó cô nằm trên vũng máu…
“Theo anh thì thế nào? Anh cũng có câu trả lời mà?” Tiêu Khang cười nhạt “Anh đá thẳng vào bụng chị ấy, em hỏi anh, đứa bé thế nào?”
“Không…” Hắn bàng hoàng, lực đá đó rất mạnh… Đứa bé… đứa bé không thể… Hắn… hắn đã làm gì vậy???
“Tin fake đấy.” Tiêu Khang chống nạnh cười lớn.
Phùng Doãn Kha sực tỉnh, túm lấy cổ áo anh hét lên “Tiêu Khang!!!”
Thanh La Kiều đứng bên cạnh sốt ruột gắt lên “Đừng đùa nữa!”
“Anh bình tĩnh, em chọc anh chút thôi.” Tiêu Khang phì cười,vỗ vai hắn “Này nhé, anh nghe cho rõ đây.
Chị dâu mang thai năm tuần, rất may mắn, đứa bé rất kiên cường, vẫn khoẻ mạnh trong cơ thể yếu ớt của mẹ nó.
Giờ thì cha nó đi nhẹ nói khẽ