Thời điểm có Lâm Hạ ở bên cạnh, thời gian luôn trôi đi quá nhanh chóng, nàng vừa rời khỏi, Thiên Thu liền cảm thấy rất khó chịu đựng. Cũng may là sau khi truyền dịch, thân thể đã đỡ hơn nhiều.
Lúc Lâm Hạ trở về công ty là 10 giờ 35 phút sáng, bây giờ là 12 giờ 20 phút, mới trôi qua chưa đầy hai tiếng đồng hồ. Thiên Thu thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, cái gì cũng không làm, chỉ chăm chú quan sát hình đại diện WeChat của Lâm Hạ. Thiên Thu nghĩ, lúc này Lâm Hạ hẳn đã bắt đầu ăn cơm trưa hoặc là nghỉ trưa rồi, thật muốn nhắn tin cho nàng, nhưng cũng lại sợ nếu gửi tin sẽ làm Lâm Hạ tưởng rằng mình lấy cớ bị bệnh, ăn vạ rồi bám riết lấy nàng, chẳng qua mình thật sự rất muốn rất muốn cùng Lâm Hạ trò chuyện, cho dù chỉ là một hai câu cũng đã là tốt.
Có đôi khi vận mệnh chú định vẫn thật vừa khéo, ngay lúc Thiên Thu vô cùng rối rắm có nên nhắn tin cho đối phương không, thì ở bên kia, Lâm Hạ vừa xong công việc liền nhớ tới Thiên Thu còn ở viện, lập tức gửi tin hỏi thăm qua WeChat.
“Cô cảm thấy đỡ hơn chút nào không?” Lâm Hạ nhìn đồng hồ một chút, đã 12 giờ rưỡi, nàng nghĩ thầm, buổi sáng chắc hẳn Thiên Thu cũng chưa ăn cơm. Nàng mở ra ứng dụng đặt thực phẩm trực tuyến, tìm một cửa hàng cháo rồi gọi một phần, điền địa chỉ bệnh viện vào, hiển nhiên là gửi tới cho Thiên Thu.
Thiên Thu xem tin nhắn WeChat của Lâm Hạ, tâm trạng đừng hỏi có bao nhiêu kích động, nghĩ rằng đây là Lâm Hạ quan tâm mình, nàng cảm giác trái tim tựa như vỡ òa vì hạnh phúc.
“Đã tốt hơn nhiều.” Tốc độ Thiên Thu trả lời gần như tính bằng giây.
“Vậy là tốt rồi.” Từ việc Thiên Thu hồi đáp ngay tức khắc, Lâm Hạ có thể đoán đối phương hẳn đã khỏe hơn nhiều, nếu Thiên Thu không còn gì đáng ngại, mình dĩ nhiên cũng không vội vàng trở về bệnh viện, nàng tính là buổi chiều xử lý công việc xong xuôi, sau đó lại tới bệnh viện đón Thiên Thu.
“Cô xong việc rồi sao, đang dùng bữa trưa?” Thiên Thu cảm thấy đề tài của Lâm Hạ rất khó tiếp, chỉ có thể chọn một đề tài khác, dẫu sao nàng cũng chưa muốn kết thúc màn trò chuyện với người kia, vừa rồi rõ ràng chỉ ước có thể nói một câu thôi cũng tốt, mà giờ phút này làm sao đã thỏa mãn cho được, Thiên Thu cảm thấy mình quả thật chính là lòng tham không đáy.
“Vừa đến giờ nghỉ, đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.” Lâm Hạ nói đúng sự thật.
“Vậy cô mau đi ăn đi.” Tuy rằng Thiên Thu luyến tiếc kết thúc đề tài, nhưng nàng cũng thật thương tiếc nếu người mình yêu bị đói bụng, phải, đã không chỉ đơn giản là thích nữa rồi.
Thiên Thu nhìn một chữ 'ừm' cuối cùng mà Lâm Hạ nhắn lại, cũng không biết có phải bản thân tự mình đa tình hay không, giờ phút này nàng nghĩ, nếu Lâm Hạ đáp chữ 'ừm' kia bằng lời nói, vậy ngữ khí nhất định sẽ ôn nhu vô cùng. Thiên Thu xem lại mấy dòng đối thoại giữa nàng và Lâm Hạ, hoàn toàn không phát hiện ra khóe miệng mình còn nở nụ cười ngây ngô. Cảm giác tràn đầy hy vọng này giống như ánh mặt trời chiếu rọi tâm hồn nàng, khắp mọi chỗ đều rực rỡ ánh sáng, ấm áp như vậy, nhu hòa như vậy, khiến cho toàn thân mình cũng tựa như tràn ngập sức mạnh.
Lâm Hạ cũng nhìn mấy dòng trò chuyện ngắn ngủi này một lần nữa, sau đó mới buông di động, đi ra ngoài ăn cơm trưa.
Thời điểm Thiên Thu còn đắm chìm trong dư âm hạnh phúc sau màn trò chuyện với Lâm Hạ, cơm hộp cũng đã tới.
“Cô là Thiên Thu đúng không? Đây là cơm hộp của cô.” Vị anh trai giao hàng đem cháo đến.
Thiên Thu nhận lấy cơm hộp, nàng nhớ rõ mình không gọi, vậy nhất định là Lâm Hạ đặt cho mình, chuyện này với Thiên Thu mà nói thật sự kinh hỉ quá mức, nàng cảm thấy Lâm Hạ ở hiện thực so với trong mộng còn tri kỷ hơn nhiều, dáng vẻ Lâm Hạ nhìn thì rất khó tiếp cận nhưng thật ra vô cùng tốt. Thiên Thu hung hăng nhéo đùi mình một cái, bởi vì hạnh phúc ngày hôm nay nếm trải quả thực quá tràn đầy, cảm giác giống như sắp sửa từ trong lòng