Sau khi Thiên Thu hỏi ra miệng, lại cảm thấy mình tựa hồ quá mức xúc động, Lâm Hạ chỉ mới đối xử tốt một chút thôi, bản thân liền bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước. Trong vòng vài giây ngắn ngủi chờ Lâm Hạ hồi đáp, nội tâm Thiên Thu giống như vòng lăn vậy, cũng quay liên tục mấy lần.
Lâm Hạ cũng rất ngạc nhiên khi Thiên Thu lại trực tiếp hỏi mình như thế, chẳng qua đáp án của vấn đề này đến chính nàng còn chưa nghĩ tới, cho nên trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
“Tôi có đồng ý hay không, có khác biệt sao?” Lâm Hạ hỏi.
“Đương nhiên là có khác biệt, nếu…… Nếu tôi thích cô lại tạo thành rắc rối cho cô, vậy tôi sẽ thu liễm bản thân mình, sẽ không khiến cô bị phiền toái, nhưng nếu cô có thể tiếp nhận tôi, tôi sẽ rất vui vẻ……” Thiên Thu càng nói càng nhỏ.
“Ừm, tôi cũng không biết.” Lâm Hạ có chút bình đạm trả lời thật lòng, kỳ thực nàng cũng không quá ưng ý câu trả lời kia của Thiên Thu, bởi vì nàng cảm giác nếu mình không đáp lại tình cảm, Thiên Thu vẫn có thể ngăn lại tổn hại kịp thời, còn nếu mình cũng thích, người kia sẽ không ngừng cố gắng. Trong quan điểm của Lâm Hạ, nếu đã yêu thì bất kể là có hy vọng hay không, đều nên tận lực tranh thủ một chút, vì vậy một câu này của Thiên Thu đã làm nàng cảm thấy đối phương cũng không thích mình quá nhiều.
Người tự ti đa số luôn nhạy cảm, Thiên Thu cũng vậy. Dễ dàng mẫn cảm liền dễ dàng suy nghĩ theo chiều hướng tiêu cực, nàng có thể cảm thấy khi Lâm Hạ nói hơi hơi lãnh đạm. Tuy Lâm Hạ không cho mình đáp án rõ ràng, nhưng từ cảm xúc biến hóa rất nhỏ kia, nàng biết, Lâm Hạ đã phán mình tử hình rồi. Nàng cảm thấy vì Lâm Hạ thiện lương hoặc là thành thục, mới dùng lời cự tuyệt một cách ỡm ờ như vậy, cũng chỉ vì không muốn khiến đối phương khó xử. Nàng rất biết ơn khi Lâm Hạ thành thục thiện lương, quả thật đã giảm bớt rất nhiều khó xử khi bị từ chối, không biết tự lượng sức mình. Chẳng qua giờ phút này, Thiên Thu lại vô cùng hối hận đã hỏi ra, nếu không hỏi, nàng vẫn có thể mỉm cười ngây ngô một đoạn thời gian rất dài nữa, hiện tại trái tim của nàng giống như vừa mới vớt ra khỏi hũ mật, sau đó ngâm trong nước thuốc đắng ngắt, cánh cửa thiên đường vừa mở, bên kia chính là địa ngục.
“Tôi hiểu rồi.” Thiên Thu khó nén mất mát nói.
Lâm Hạ nhìn vẻ mặt Thiên Thu lại muốn khóc, thầm nghĩ, đến chính mình còn chưa rõ bản thân rốt cuộc muốn thế nào, Thiên Thu lại có thể hiểu cái gì đây. Nhìn biểu tình của đối phương, Lâm Hạ đoán có lẽ Thiên Thu hiểu lầm rồi. Chẳng qua dù nàng biết như vậy, lại cũng không hề giải thích, nàng cảm thấy nếu giải thích sẽ thật giống như đang nói cho Thiên Thu, mình hy vọng Thiên Thu thích mình, hoặc theo đuổi mình. Trước thời điểm bản thân còn chưa có quyết định kỹ lưỡng, nàng sẽ không tùy ý khiến cho Thiên Thu hiểu lầm mình về phương diện tình cảm. Nàng cảm thấy hy vọng tiêu tan so với ngay từ đầu đã vô vọng, sẽ dễ tiếp thu hơn một ít.
“Nếu sức khỏe cô đã ổn định, hiện tại tôi liền đưa cô về nhà.” Lâm Hạ nói.
“Phiền cô nhiều rồi, tôi tự gọi xe trở về là được.” Rơi vào trạng thái tiêu cực, Thiên Thu chỉ muốn về nhà sau đó khóc một hồi, lúc trước có bao nhiêu cao hứng, hiện tại liền có bấy nhiêu khó chịu.
“Tôi cũng đã tới, đi thôi.” Lâm Hạ không cho phép cự tuyệt, mở miệng nói.
Thiên Thu cũng cảm thấy Lâm