Hai chân lơ lửng trong không trung, Tiêu Khải Hành ngớ người, nhất thời hắn chưa kịp nhận ra vừa xảy ra chuyện gì, chờ hắn vừa kịp nhận ra thì đã nghe Khương Ly lo lắng hỏi: “Điện hạ, ngài không sao chứ?”
Tiêu Khải Hành: “.
.
.” Không sao? Rất là sao đấy!
Nhận ra Khương Ly đang bế mình với một tư thế vô cùng khó tả, sắc mặt Tiêu Khải Hành nháy mắt thay đổi, tức giận quát mắng: “Ngươi làm gì đó! Thả cô xuống ngay! ! !”
Khương Ly sợ Tiêu Khải Hành ngã, không những không buông tay mà còn ôm hắn càng thêm chặt: “Điện hạ, ngoan nào.”
Lực sát thương của hai chữ “Ngoan nào” quá lớn, giọng điệu Khương Ly như thể đang dỗ trẻ con nên động tác Tiêu Khải Hành cứng đờ, khiếp sợ nhìn cậu, càng thêm tức giận: “Ngươi nói cái gì!?”
Khương Ly chỉ thuận miệng nói vậy thôi, thấy vẻ mặt hắn tức giận, cậu chợt nhận ra thân phận giữa hai người lúc này, nếu làm thế đúng là có hơi kỳ cục.
Cậu ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Ta nói mặt đất ẩm ướt, ngài nên cẩn thận hơn.”
Nói xong cũng kệ Tiêu Khải Hành, Khương Ly nhanh nhẹn bế hắn tới bên xe lăn, nhẹ nhàng đặt hắn xuống, xong việc vỗ vỗ tay: “Ngài xem, ta khỏe lắm phải không?”
Tiêu Khải Hành sầm mặt không nói tiếng nào, cũng không thèm nghe lời cậu nói, chỉ lẳng lặng đi tới cửa.
Khương Ly biết chắc chắn Tiêu Khải Hành sẽ thẹn quá hóa giận, cậu gãi đầu đầy lúng túng.
Hệ thống lên tiếng: “Ký chủ, cậu hăng hái tìm đường chết quá nhỉ?”
“.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.
.” Khương Ly không phản bác nổi, nâng bước theo chân Tiêu Khải Hành.
Tiêu Khải Hành tự về phòng ngủ, thấy Khương Ly theo vào, hắn khẽ quát: “Ra ngoài!”
Một chân Khương Ly đã bước vào cửa, nghe tới đây lại rút về.
Cậu đứng tần ngần ở cửa, cuối cùng chỉ thấy Tiêu Khải Hành đóng rèm, để lại một câu: “Đóng cửa lại.”
Khương Ly: “.
.
.” Tức giận tới mức này ư?
Nghe tiếng sập cửa, sắc mặt Tiêu Khải Hành mới khấm khá hơn chút, hắn cứ tưởng tượng ra cảnh bị Khương Ly bế là lại thấy mất hết cả mặt mũi.
Lớn đến chừng này rồi mà còn bị người ta bế công chúa, nếu để người khác thấy thì còn ra thể thống gì nữa?
Hít sâu vài hơi, Tiêu Khải Hành day trán, cầm sách lên đọc tính di dời lực chú ý sang chuyện khác.
Ngày thường Tiêu Khải Hành tắm rửa xong là có Khương Ly tới hầu.
Hôm nay có lệnh của hắn, Khương Ly không được vào hầu, chính hắn cũng không quen, quyển sách trên tay mới lật được vài từ đã phải bỏ xuống.
Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng động khe khẽ, như có thứ gì chuẩn bị mở ra, rồi cũng chẳng giống tiếng mở cửa cho lắm.
Tiêu Khải Hành lại gần, vén mành cửa xem, hóa ra là Khương Ly đang bò cửa sổ vào.
Hai người sững sờ nhìn nhau, Khương Ly dừng trèo, cười nói: “Điện hạ.”
Tiêu Khải Hành cau mày, nhìn cậu còn đang nhoài mình bên ngoài: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Bò cửa sổ đó ạ.” Khương Ly đáp: “Không phải điện hạ thấy rồi đó sao?”, cậu nhanh nhẹn trèo vào rồi thuận tay đóng cửa sổ.
Đương nhiên Tiêu Khải Hành biết Khương Ly trèo cửa sổ, hắn đen mặt nhìn cậu, trông vô cùng bất mãn: “Quy củ của ngươi đâu hết rồi? Do ta chiều ngươi quá nên ngươi sinh hư phải không?”
“Ta cũng không muốn vậy đâu, nhưng điện hạ không cho phép ta vào bằng cửa chính, chỉ đành bò cửa sổ thôi.” Khương Ly đi tới cúi người hành lễ như muốn xin tha: “Điện hạ vẫn còn giận ta ư? Vừa rồi ta chỉ sợ điện hạ ngã nên mới đành vô lễ, thực sự không cố ý, mong ngài thứ lỗi cho ta.”
Đương nhiên Tiêu Khải Hành biết là do Khương Ly muốn bảo vệ hắn, nhưng đường đường là một người đàn ông, tư thế bế đó ít nhiều cũng khiến hắn mất hết mặt mũi.
Chưa hết, đã thế Khương Ly còn dám làm lơ mệnh lệnh của hắn, trực tiếp bế hắn tới xe lăn, nếu người khác làm thế với hắn, đã sớm.
.
.
Nghĩ tới đây, Tiêu Khải Hành chợt sửng sốt.
Đã sớm làm sao?
Chân Tiêu Khải Hành hắn liệt chứ tay đâu có phế? Ngay lúc đó hắn hoàn toàn có cơ hội ra tay dạy dỗ Khương Ly, không ngờ tiềm thức lại ngăn hắn làm vậy.
Hắn thực sự không muốn ra tay với Khương Ly, không muốn làm cậu bị thương chút nào.
Nhận ra điều đó, tầm mắt Tiêu Khải Hành không tự chủ ngắm Khương Ly chăm chú.
Từ khi nào nhãi con này lại quan trọng với hắn tới vậy?
Tiêu Khải Hành lại cau mày như đang tự hỏi, mày cau lại thành một rãnh thật sâu.
Trong ấn tượng của Khương Ly, ngày đầu tiên cậu gặp Tiêu Khải Hành, kể cả lúc hắn không nhíu mày thì giữa trán vẫn có vết nhăn hơi mờ mờ, chứng minh phải thường xuyên cau mày mới có.
Trước khi cậu tới thế giới này, Tiêu Khải Hành đã bị giam cầm vẻn vẹn sáu năm, một người lẻ loi không ai chống đỡ giữa hoàng cung rộng lớn, đã tàn tật còn bị hoàng đế ruồng bỏ, không nói cũng biết sẽ phải trải qua những gì.
Khương Ly từng hỏi nhũ mẫu Chu về sáu năm cậu vắng mặt đó, biết khi Tiêu Khải Hành mới tới điện Thanh Hòa, các hoàng tử phe đối địch dùng đủ biện pháp bắt nạt hắn, vũ nhục là còn nhẹ, thậm chí có khi động thủ không tha.
Ngày ngày giằng co suốt hai năm trời, có lẽ mấy người đó dần hết hứng, cũng có thể là do có thế lực mới xuất hiện, họ không còn tâm trí quan tâm tới Tiêu Khải Hành nữa, dù sao hắn cũng chỉ là một thái tử bị phế bỏ, bởi vậy cuộc sống của hắn mới khấm khá hơn chút.
Nhũ mẫu Chu đau đớn bao nhiêu thì Khương Ly cũng đau lòng bấy nhiêu, cậu âm thầm nhớ kỹ tên những người từng ức hiếp thái tử, ngày nào đó cậu phải thay hắn đòi lại mới được.
“Điện hạ.”
Khương Ly vươn tay, nhẹ nhàng xoa vết hằn giữa mày Tiêu Khải Hành, vừa xoa vừa dỗ: “Đừng cau mày, đừng tức giận nha.”
Không phải ngươi khiến ta tức giận chắc!?
Tiêu Khải Hành muốn mắng, nhưng thấy đáy mắt Khương Ly ngập tràn nỗi khổ đau, hắn không nỡ.
Lời tức giận đó chẳng thể nói nên lời, Tiêu Khải Hành nghĩ giờ Khương Ly có làm ra chuyện trời chuyện đất gì thì hắn cũng có thể tha thứ.
Suy nghĩ này khiến Tiêu Khải Hành tự thấy ngỡ ngàng, chỉ có thể nghiêng đầu tránh tầm mắt Khương Ly, nói: “Không có lần sau.”
Khương Ly cười nói: “Vâng.”
Một tiếng “Vâng” của Khương Ly thực sự dịu dàng quá mức, ví với gió xuân mát mẻ cũng xứng, Tiêu Khải Hành không kìm chế nổi, lại lơ đãng ngây ngẩn ngắm Khương Ly.
Không biết tự bao giờ,