Thánh chỉ truyền tới quá bất ngờ khiến nhũ mẫu Chu, Thúy Nha và Tiểu Lộ Tử đần cả ra, đến lúc quỳ xuống nhận ân điển vẫn còn ngơ ngác.
Thái giám Tổng quản hầu cận hoàng đế Trần công công cầm thánh chỉ, mỉm cười nhìn Tiêu Khải Hành: “Thái tử điện hạ quỳ xuống lãnh chỉ.”
Tiêu Khải Hành nhận thánh chỉ, thản nhiên đáp: “Nhi thần khấu tạ ân điển phụ vương.”
Trần công công cười nói: “Chúc mừng thái tử điện hạ.”
“Trần công công vất vả rồi.” Tiêu Khải Hành gật đầu, xe lăn di chuyển tới đó: “Không chê thì mời công công vào đây uống trà.”
“Không được rồi.” Trần công công xua tay, gương mặt hiền từ mỉm cười: “Nô tài còn phải về hầu hạ hoàng thượng, không quấy rầy thái tử điện hạ nữa.
Cung nhân đã tới Đông cung dọn dẹp sạch sẽ, điện hạ sắp xếp nhé.
Nô tài cáo lui!”
“Làm phiền Trần công công rồi.” Tiêu Khải Hành nói, lại ra hiệu với Khương Ly gần đó.
Khương Ly hiểu ý, từ đâu lấy ra một chiếc hộp gấm, đi tới trước mặt Trần công công.
Trần công công thấy vậy xua tay: “Thái tử điện hạ khách khí rồi, truyền thánh chỉ là việc của nô tài, ngài không nhất thiết phải làm vậy đâu.
.
.”
Đang nói dở, Trần công công chợt khựng lại khi thấy trong hộp là một viên ngọc ôn nhuận tinh tế khôn cùng.
Trần công công chẳng thiết vàng bạc châu báu, chỉ mê mỗi ngọc, đặc biệt là loại ngọc tinh chất đẹp đẽ như vậy.
Là thái giám hầu cận quan trọng bên cạnh hoàng thượng, Trần công công sở hữu hàng hà sa số, dần cũng trở thành người thạo ngọc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thứ Khương Ly dâng lên vừa nhìn là biết chẳng phải vật phàm.
Viên ngọc tuy nhỏ nhưng tỏa ánh sáng trong suốt, long lanh xanh biếc như thể quanh thân được bọc bởi tầng linh khí.
Trông nó chẳng khác nào bảo vật rơi xuống từ chốn bồng lai, đẹp không sao tả xiết.
Trần công công không giấu nổi hứng thú, thậm chí không kìm chế nổi duỗi tay vuốt ve, cảm giác mát mẻ không tì vết càng khiến công công yêu thích không buông.
Trần công công ngắm nghía một hồi, quay sang nhìn Tiêu Khải Hành: “Thái tử điện hạ, đây là.
.
.”
“Chút tấm lòng của ta, mong Trần công công chớ ghét bỏ.” Tiêu Khải Hành gật đầu, ra hiệu ý bảo công công đừng từ chối.
Chuyện Trần công công si mê ngọc quý chẳng phải bí mật gì, nhưng Tiêu Khải Hành chôn chân trong điện Thanh Hòa đã lâu mà vẫn kiếm được viên ngọc thượng thừa tới nhường này, thực sự không đơn giản.
Trần công công ngẫm nghĩ một hồi, không khỏi nhìn Tiêu Khải Hành lâu thêm chút.
Vừa quan sát kỹ, Trần công công chợt nhận ra rõ ràng thái tử điện hạ bị giam cầm nhiều năm, thoạt nhìn lại chẳng giống người bị nhốt chút nào.
Thường người bị nhốt lâu năm sẽ đánh mất ý chí, cả người dần vất vưởng uể oải nhưng nhìn Tiêu Khải Hành lúc này mà xem, không chút thất thần, ánh mắt sáng ngời đầy kiên nghị.
Chẳng những thế, so với thiếu niên thiên chi kiêu tử năm đó, giờ đây khí chất Tiêu Khải Hành trầm ổn khiêm tốn, cao thâm khó dò hơn rất nhiều.
Suy tư một hồi, Trần công công hớn hở nhận ngọc, cười đến híp cả mắt: “Vậy nô tài tạ ơn thái tử điện hạ.”
“Công công khách khí rồi.” Tiêu Khải Hành nói: “Về sau còn phải dựa vào công công rất nhiều.”
Trần công công là Đại tổng quản phụ trách tất cả thái giám trong cung, mọi tổng quản khác đều phải nghe lệnh ông, nhìn sắc mặt ông mà làm việc.
Còn nữa, Trần công công là thái giám hầu cận bên cạnh hoàng đế, câu Tiêu Khải Hành nói cũng không sai.
Trần công công chẳng phải hạng ngu dốt, không đáp lời ngay, chỉ cười nói: “Hoàng thượng còn chờ nô tài về phục mệnh, điện hạ, nô tài xin cáo lui.”
Tiêu Khải Hành: “Ừm.”
Trần công công đi rồi, nhũ mẫu Chu mới qua cơn bàng hoàng, mọi người nhìn nhau: “Đây là.
.
.
gỡ lệnh giam lỏng?”
“Đúng thế.” Khương Ly thấy họ ngơ ngác như lọt vào sương mù, cười nói: “Dọn đồ về nhà thôi.”
Khương Ly nói “Dọn đồ về”, không phải “Dọn đồ đi”, ý cậu tất cả mọi người đều rõ, Đông cung vĩnh viễn thuộc về thái tử điện hạ.
Khương Ly vừa dứt lời, cuối cùng mọi người cũng bừng tỉnh, cùng nhau mừng rỡ nước mắt chứa chan.
Nhất là nhũ mẫu Chu, bà quỳ xuống hành đại lễ với Tiêu Khải Hành, nghẹn ngào nói: “Chúc mừng thái tử điện hạ!”
Thúy Nha và Tiểu Lộ Tử vội vàng quỳ theo: “Chúc mừng thái tử điện hạ!”
Tiêu Khải Hành phất tay, ý bảo miễn lễ.
Khương Ly chạy tới đỡ nhũ mẫu Chu dậy, lau nước mắt cho bà: “Nhũ mẫu đừng khóc, đây là chuyện vui, chúng ta phải cười lên chứ.”
Năm nay nhũ mẫu Chu đã gần sáu mươi, bà không ngờ sẽ có ngày thái tử được về Đông cung, chợt tay bắt mặt mừng khóc òa: “Ta đang rất vui, rất vui.
.
.”
Bà gạt lệ, nhìn trời: “Nếu nương nương trên trời có linh chắc hẳn cũng sẽ vui lắm đây.”
Tiêu Khải Hành nghe vậy, ngẩng đầu nhìn theo, nghĩ thầm, mẫu hậu, ông ngoại, mọi người chờ con.
Sau khi Trần công công rời đi, có vài thái giám và cung nữ tới, nói phụng mệnh Trần công công qua giúp điện hạ thu dọn đồ đạc, tùy cho thái tử phân phó.
Hai ngày trước, khi biết sắp dọn về Đông cung, Khương Ly đã dọn dẹp một hồi ở chính điện nên giờ cũng chẳng còn bao nhiêu việc.
Cậu để họ theo nhũ mẫu Chu vì có vẻ bà cần hơn.
Tiểu Lộ Tử quanh năm ở điện Thanh Hòa, ngày ngày cúi đầu chịu đủ lời chế nhạo, cuối cùng cũng tới lúc không cần phải dè chừng nữa, nó mừng rỡ tươi cười chỉ huy một thái giám ra gói đồ thay mình, lại dạo một vòng huênh hoang chỉ đạo dọn cây cỏ, trông khoái chí vô cùng.
Khương Ly ngang qua, nhịn không nổi lên tiếng cười nhạo: “Ở Đông cung không có cây hay gì? Thứ này ngươi cũng muốn dọn qua luôn à?”
Tiểu Lộ Tử trợn mắt nhìn cậu, tức giận thở phì phì: “Đứng nói chuyện không đau lưng, đây đều là những thứ ta tự tay chăm bón thường ngày, người vô tình như ngươi đừng có xía vào.
Ta yêu chúng lắm, ngươi đừng có quản.”
Khương Ly lắc đầu, tránh qua một bên, gỡ lồng Thúy Vũ treo bên giàn nho xuống mang tới chính điện.
Tiêu Khải Hành thấy cậu về, hỏi: “Đi đâu thế?”
“Đi tìm Thúy Vũ.” Khương Ly cười nói: “Vừa rồi thấy Tiểu Lộ Tử dọn cây, ta cũng tiếc giàn nho kia nên tới xem sao, phải chờ tháng bảy nho chín rồi ủ rượu cho ngài nữa mà.”
“Kêu người mang qua là được.” Tiêu Khải Hành thuận miệng nói, chỉ di chuyển giàn nho thôi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Khương Ly nghe vậy, cười nói: “Tạ ơn điện hạ.”
Tiêu Khải Hành buông sách, nhìn cậu chăm chú: “Chỉ là mấy giàn nho cỏn con, ngươi vui đến vậy sao?”
“Điều ta vui không phải là nho.” Khương Ly lắc