Những năm qua, thân phận Khương Ly vẫn luôn là một thái giám, chính miệng cậu nói chân thứ ba không có, cho nên Tiêu Khải Hành cũng chưa bao giờ hoài nghi.
Nhưng giờ khắc này, tận mắt chứng kiến cái chân giữa kia không những còn, mà phát triển rất tốt, từ màu sắc đến kích cỡ đều vô cùng khỏe mạnh! ! !
Sự thật ấy khiến Tiêu Khải Hành sửng sốt không thôi, tay hắn bất giác thả quần Khương Ly ra.
Hệ thống khẽ nhắc nhở cậu: “Ký chủ đại nhân lại lật xe rồi kìa, phải chú ý an toàn chứ!”
Khương Ly: “.
.
.”
Thật ra căn bản không cần hệ thống nhắc nhở, nhìn phản ứng của Tiêu Khải Hành mà nói, Khương Ly cũng biết thân phận mình hoàn toàn bại lộ rồi.
Dù sao quần cũng tụt xuống rồi, chân Tiêu Khải Hành có vấn đề chứ không phải mắt có vấn đề, không phát hiện mới là lạ.
Thấy Tiêu Khải Hành không thể tin nổi nhìn thứ giữa hai chân mình, Khương Ly quên luôn chuyện phải kéo quần lên, thầm mắng một câu “Chết dở!” rồi lao lên nói: “Điện hạ, ngài nghe ta giải thích!”
Câu này khiến Tiêu Khải Hành lấy lại tinh thần, người hắn tin tưởng bấy lâu bỗng nhiên lừa gạt hắn, sao không tức giận được cơ chứ? Tiêu Khải Hành không thèm để ý tới Khương Ly, hắn tự chống tay đứng dậy.
Khương Ly thấy thế, cúi người muốn dìu hắn dậy, không ngờ quần lại tiếp tục tụt xuống, cái chân giữa kia lại có thêm cơ hội trình làng, hình ảnh này không thể nào quái lạ hơn được nữa.
Tiêu Khải Hành: “.
.
.”
Khương Ly: “.
.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.”
Hành động lưu manh này khiến Tiêu Khải Hành biến sắc, tay đẩy cậu ra, tức giận mắng: “Mặc quần vào ngay! Còn nữa, cách xa cô ra ! !”
Khương Ly thực sự vô tội, cậu hoàn toàn không hề có ý muốn đùa giỡn lưu manh với hắn.
Chi do quần triều đại này thiết kế quá lỏng lẻo, chỉ có mỗi cái dây chun mỏng manh cố định, vừa rồi Tiêu Khải Hành kéo hơi mạnh nên quần cậu mới không trụ nổi, lần thứ hai khoe họa mi.
Khương Ly muốn thanh minh, nhưng chợt thấy sắc mặt Tiêu Khải Hành tái xanh, cậu vẫn ngoan ngoãn mặc quần vào cho tử tế, tranh thủ lúc đó Tiêu Khải Hành vịn tay ngồi về xe lăn.
Không khí trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, đáng sợ nhất phải nói tới sắc mặt Tiêu Khải Hành.
Đột nhiên ngoài cửa truyền tới giọng Triệu Thanh: “Điện hạ, Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử bái kiến.”
Tuy Tiêu Khải Hành mới chuyển từ điện Thanh Hòa qua đây chưa đầy một ngày, nhưng giữa chốn hoàng cung này, tin tức xưa nay luôn truyền đi rất nhanh.
Giờ thì ai cũng biết tin này, Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử đến thăm là chuyện bình thường, cho nên Tiêu Khải Hành không bất ngờ cho lắm.
Có điều lúc này trang phục hắn đã ướt sũng mồ hôi, không nên ra gặp khách lúc này, chỉ liếc mắt nhìn Khương Ly một cái.
Khương Ly hầu cận bên cạnh thái tử đã nhiều năm, cậu hiểu ý ra mở cửa, nói với Triệu Thanh: “Hộ vệ Triệu, điện hạ giờ đang rửa mặt chải đầu, phiền nói lại với hai vị hoàng tử hãy chờ thêm chút nữa.”
“Ừm.” Triệu Thanh gật đầu, xoay người đi tiếp hai vị hoàng tử trước.
Khương Ly quay về, đẩy Tiêu Khải Hành đi tắm gội thêm lần nữa, rửa mặt chải đầu xong xuôi rồi mới ra tiếp khách.
Hai gã hoàng tử đang uống trà, thấy Tiêu Khải Hành tới, lập tức buông chén xuống, đứng dậy chắp tay hành lễ: “Bái kiến thái tử điện hạ.”
“Tam đệ, Ngũ đệ miễn lễ.” Tiêu Khải Hành phất tay, nói: “Thái y Chu vừa chữa trị cho cô, không khỏi ra rất nhiều mồ hôi, vừa mới rửa mặt chải đầu xong, phiền hai người đợi lâu rồi.”
“Thái tử hoàng huynh đừng nói vậy, là do chúng ta mạo muội tới chơi đột xuất quá.” Tam hoàng tử vội vã nói: “Ngài không trách tội là may lắm rồi.”
“Đứng vậy.” Ngũ hoàng tử cũng gật đầu cười, vẻ mặt quan tâm nhìn Tiêu Khải Hành: “Thân thể hoàng huynh thế nào rồi? Có Thái y Chu, chắc không có vấn đề gì phải không?”
So với quan tâm, những lời này mang tính thăm dò nhiều hơn.
Thật ra trước khi tới đây, Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử đã chặn thái y Chu hỏi chuyện một phen, muốn hỏi hai chân Tiêu Khải Hành giờ thế nào.
Chỉ là đối phương nhất mực không chịu nói, chăm chăm bảo phải tới Càn Hòa cung nhận lệnh hoàng thượng, không thể chậm trễ thêm rồi cáo lui.
Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều là con trai của phi tần không được sủng ái, trước khi Tiêu Khải Hành bị giam lỏng, họ vẫn luôn cố gắng làm thân với hắn.
Sau khi có lệnh giam trong điện Thanh Hòa, họ vì muốn bảo vệ bản thân nên dứt khoát chọn làm cỏ đầu tường, tránh bị vạ lây.
Tuy Tiêu Khải Hành bị giam cầm nhiều năm nhưng hoàng thượng không hề có ý phế truất phong hào thái tử của hắn, giờ lại thả hắn ra, còn hạ lệnh cho Thái Y viện dốc lực chữa trị.
Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử nhạy bén, đoán có thể sau này thái tử sẽ một bước lên trời, dù sao chỉ cần có một câu của hoàng thượng, kiểu gì cũng khiến thái tử phong quang vô hạn thêm lần nữa.
Hai người thương lượng một phen, sau đó cùng nhau tới đây bái kiến.
Tiêu Khải Hành không thích có ai bàn tán về đôi chân của hắn, rất nhanh chuyển đề tài sang chuyện khác.
Ngũ hoàng tử thấy hắn không muốn nhiều lời, thức thời đổi chuyện khác, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: “Hoàng huynh, hôm nay Thập Thất tới bái kiến rồi phải không?”
Thập Thất hoàng tử Tiêu Khải Văn, là hoàng tử trẻ tuổi theo chân Tiêu Khải Quân hôm nay.
“Chưa.” Tiêu Khải Hành nhấp ngụm trà, giả vờ nghe không hiểu: “Sao đột nhiên hỏi vậy?”
“Thần đệ buồn lòng thay hoàng huynh.” Ngũ hoàng tử bất bình tức giận: “Xưa nay hoàng huynh đây đối xử với Thập Thất không bạc, chúng đệ hâm mộ không thôi.
Nhớ năm đó có thích khách đột nhập, hoàng huynh vì đệ ấy không ngại đỡ một đao, rồi đến khi huynh xảy ra chuyện thì sao? Thập Thất chạy ngay về phe Lục đệ.
Giờ vất vả lắm hoàng huynh mới được dọn về Đông cung, thế mà nó dám không tới thăm, đúng là cái loại vong ân phụ nghĩa!”
Những lời này Ngũ hoàng tử nói cực kỳ quang minh chính đại, phong thái ngút trời mà quên luôn chuyện mình cũng chẳng khác gì loại người vong ân phụ nghĩa đó.
Tiêu Khải Hành nhịp nhịp gõ trên tay vịn, hứng thú nhìn Ngũ hoàng tử, để đối phương nói tới rát cả họng mới thôi: “Ngũ hoàng đệ quá lời, ai có chí nấy, không thể ép buộc.”
Tam hoàng tử thấy Tiêu Khải Hành không chút tức giận với Thập Thất hoàng tử, không cam lòng tới hát đệm mấy câu: “Hoàng huynh, sao huynh nói vậy được, ngài từng đối xử với Thập Thất thế nào chúng đệ đều biết, giờ đệ ấy thành người thế này.
.
.”
“Không biết trong mắt Tam hoàng huynh, Thập Thất là người thế nào?”
Một giọng nói chợt vang lên cắt ngang lời Ngũ hoàng tử, tất cả quay lại nhìn, thấy Thập Thất hoàng tử được nhắc tới thong dong bước vào sảnh, theo sau còn hai thái giám đang khiên bốn năm hộp gấm lớn.
Nói xấu sau lưng bị chính chủ bắt được, Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử chột dạ, đành ho khan một tiếng: “Tiểu Thập Thất, sao đệ lại tới đây?”
“Sao nào?” Tiêu Khải Văn cười nói: “Chỉ cho phép mấy huynh tới thăm thái tử hoàng huynh, không cho phép đệ tới?”
Nói xong Tiêu Khải Văn xoay người hành lễ với Tiêu Khải Hành: “Thần đệ bái kiến thái tử hoàng huynh, không mời mà tới, mong hoàng huynh chớ trách tội.”
Tiêu Khải Hành gật đầu: “Miễn lễ.”
Tiêu Khải Văn kêu thái giám bày mấy hộp gấm kia lên bàn, mở hết ra: “Đây là tấm lòng của Lục hoàng huynh và thần đệ, hy vọng hoàng huynh vui vẻ nhận lấy.”
Trong hộp là các loại linh chi, nhân sâm và dược liệu quý hiếm, nhìn là biết trân phẩm thượng đẳng, giá trị liên thành không biết đếm sao mới xuể.
Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử không hào sảng tới vậy, đều là quà nhưng đặt chung một chỗ, cao thấp khác biệt chợt rõ mồn một.
Nhất thời sắc mặt Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử khó coi vô cùng,