Tiêu Khải Hành và Khương Ly đã ở bên nhau bao năm, biết Khương Ly hay chém gió, nhưng hắn không ngờ cậu lại chém tới mức bay cả nóc thế này, ngay cả chuyện chỉ cần hy vọng thì họa mi sẽ dài cũng bịa ra được.
Nhưng dù là vậy, Tiêu Khải Hành vẫn chắc chắn rằng Khương Ly sẽ không bao giờ hại hắn, mà chính hắn cũng không nỡ hủy hoại cậu.
Trước kia là thế, giờ huống chi Tiêu Khải Hành còn tự nhìn thấu lòng mình, sao nỡ tổn thương tới Khương Ly được đây.
Tiêu Khải Hành không giải thích nổi vì sao mình có suy nghĩ đó, dường như nó đã trở thành bản năng khắc sâu vào xương cốt, như thể mới sinh ra đã có.
Huống chi không biết bao lần Tiêu Khải Hành hắn đã trăn trở rằng Khương Ly thông minh hiểu chuyện đến vậy, tại sao lại phải là một thái giám.
Thật sự quá đáng tiếc, nếu Khương Ly là một đứa trẻ bình thường, cậu sẽ có cơ hội dùi mài kinh sử, thi đậu công danh, với sự thông minh đó, chắc hẳn Khương Ly sẽ trở thành một người đảo trời lệch đất, có thể hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ từ người khác không biết chừng.
Nhưng giờ thì sao? Cậu chỉ có thể chôn thân trong chốn hoàng cung tù túng này, làm một thái giám hèn mọn nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Cho nên giờ đây khi biết Khương Ly vẫn còn là đàn ông, ngoại trừ tức giận vì chuyện cậu giấu mình, thật ra Tiêu Khải Hành rất vui cho cậu.
Dù sao thì không có người đàn ông nào không muốn mình là một người đàn ông chân chính, hắn tin Khương Ly cũng vậy.
Mang theo suy nghĩ đó, Tiêu Khải Hành cảm thấy dường như hắn trúng tà thật rồi.
Một người như hắn sao có thể vì ai khác mà suy nghĩ nhiều tới vậy, chắc có lẽ là yêu.
Có điều hai người đều là đàn ông, đã vậy Khương Ly còn một lòng coi hắn là chủ, không biết cậu ấy sẽ đón nhận thứ tình cảm này hay.
.
.
ghét bỏ? Liệu cậu ấy có né tránh hắn hay không!?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tiêu Khải Hành bắt đầu âm trầm đến cực điểm, theo tiềm thức hắn cực kỳ phản cảm với khả năng ấy, nào còn nhớ rõ hắn từng muốn cho Khương Ly xuất cung, rời khỏi nơi này.
Khương Ly thấy Tiêu Khải Hành đột nhiên im lặng, sắc mặt hết xanh lại tới trắng, cuối cùng lại chán chường như cái bánh đa ngâm nước.
Tưởng Tiêu Khải Hành vẫn giận mình vụ con chim, Khương Ly mau chóng ôm mặt hắn, ghé sát rồi năn nỉ xin tha: “Điện hạ, xin người đừng giận ta nữa, được không? Ta thực sự không cố tình lừa dối đâu, chỉ sợ người không tin, sợ không thể ở bên người nữa, cho nên mới cố tình giấu nhẹm chuyện đó đi.”
Giọng Khương Ly vang lên đánh thức Tiêu Khải Hành thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực kia, hắn lơ đãng sa vào ánh mắt Khương Ly, một đôi mắt long lanh sáng tựa sao trời, chan chứa tình yêu khó giấu.
Dường như tình yêu đó đã khắc sâu vào xương tủy, khiến hắn bất chợt ngơ ngác lặng yên ngắm cậu, tay cũng vô thức buông lỏng.
Thằng em được tha, Khương Ly nhẹ nhàng thở ra một hơi, vẫn dán sát mặt vô Tiêu Khải Hành, tiếp tục năn nỉ: “Điện hạ, ta dám mang cả tính mạng ra thề, ta thực sự đã từng là thái giám, nhưng sau này không biết làm sao nó trở lại bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỗ đó của ta còn vết sẹo dài khi tịnh thân nè, nếu ngài không tin thì để ta cho ngài xem.”
Chuyện cùng hệ thống đi tới các thế giới quá mức huyền diệu, Khương Ly không dám đảm bảo nếu mình nói thật thì người mất đi ký ức như Tiêu Khải Hành sẽ tin, chính thế nên cậu mới không dám nói.
Ngay khi dùng thứ thuốc hoàn dương kia, Khương Ly đã suy tính tới chuyện sớm muộn gì cũng có ngày bại lộ, vì vậy cậu tranh thủ đổi vài miếng dán sẹo giả trong cửa hàng hệ thống luôn.
Phải công nhận rằng thứ đồ chơi này vô cùng chân thật, người không biết chắc chắn không phân biệt nổi thật giả.
Từ nhỏ Hoàng hậu Thục Ngôn đã dạy dỗ Tiêu Khải Hành hắn rằng “Vô lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn” , nghe Khương Ly nói tới đây, hắn buột miệng thốt lên một câu: “Ai muốn nhìn chứ? Đừng có nói linh tinh!”
Khương Ly chỉ thuận miệng nói vậy thôi chứ không thực sự muốn cho Tiêu Khải Hành xem thật.
Nghe hắn nói vậy, cậu càng dán sát hơn, trực tiếp trán kề trán: “Điện hạ tin tưởng ta, phải không?”
Hơi thở ấm áp vấn vương trên mặt Tiêu Khải Hành khiến hắn ngứa ngáy không thôi.
Khoảng cách thân mật tới mức ái muội khiến Tiêu Khải Hành vô thức ngắm nhìn cánh môi đang mấp mánh khép mở của Khương Ly, một màu đỏ hồng khiến yết hầu hắn chợt khô nóng không thôi.
Ánh mắt Tiêu Khải Hành sâu hun hút, dục vọng chưa từng xuất hiện suốt 26 năm qua chợt hứng lên ngùn ngụt, thôi thúc hắn lấp kín đôi môi đang lải nha lải nhải này.
Hắn nhủ thầm, người này là của hắn, mặc kệ em ấy có là ai, có ra sao, có làm gì, chỉ cần em ấy mãi bên cạnh hắn là đủ rồi.
“Điện hạ, phải làm sao điện hạ mới tin ta đây? Chỉ cần.
.
.
Ưm!”
Khương Ly chưa nói hết câu đã bị một đôi môi ấm áp lấp kín.
Tiêu Khải Hành đỡ gáy Khương Ly, đè người lên thành hồ rồi ngậm lấy đôi môi cậu, nhẹ nhàng liếm láp rồi nhiệt tình hôn sâu.
Đầu lưỡi Khương Ly bị cuốn lấy, cánh môi sưng đỏ như sắp nhỏ máu, ngay cả hơi thở cũng dần trở nên dồn dập hơn.
Đôi môi nóng bỏng quyến rũ tâm hồn, Khương Ly thầm thở dài một hơi, đôi tay vốn ôm mặt Tiêu Khải Hành dần chuyển thành ôm cổ hắn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn kia.
Với Tiêu Khải Hành mà nói, hai người chỉ mới quen nhau được vài năm nhưng với Khương Ly thì đã qua vài kiếp người rồi.
Xa cách muôn đời mãi mới có cơ hội được ôm hôn người yêu, trái tim Khương Ly một lần nữa rung lên từng hồi, thật sự không thể khống chế nổi.
Khương Ly yêu người này vô cùng, cho dù có bao lâu, cho dù có ở đâu thì trái tim cậu vẫn chan chứa câu hát năm nào: “Người em yêu nhất, giờ đang hiện hữu ngay trước mắt em.
Em nguyện dâng tặng những gì mình có, chỉ để đổi lấy một đời yêu anh.”
Hai người cùng vui sướng tận hưởng tình yêu, một đắm mình trong mật ngọt giải khát sau bao năm xa cách, một nếm thử cảm giác mới lạ xưa nay chưa từng có.
Dường như hai người muốn hút hết không khí khỏi phổi đối phương mới chịu, thân dưới cũng tự nhiên mà nổi phản ứng, cho nhau cảm giác tồn tại, cho nhau biết mình nghĩ thế nào về đối phương.
Hơi thở Tiêu Khải Hành dồn dập, hơi kéo dãn khoảng cách giữa hai người rồi im lặng nhìn xuống mặt nước.
Khương Ly ngắm nhìn Tiêu Khải Hành, khẽ ho một tiếng, nói: “Xin lỗi điện hạ, dù sao thì ta cũng là một người đàn ông.”
Tiêu Khải Hành: “.
.
.” Không cần nhấn mạnh em là đàn ông, cô tự biết.
Giờ Tiêu Khải Hành có tức giận tới đâu thì cũng vì nụ hôn vừa rồi mà xóa tan mất tăm mất tích, chỉ còn lại niềm vui sướng khôn cùng với tâm ý của Khương Ly.
Tiêu Khải Hành mân mê đôi môi đỏ mọng ướt át bị chính hắn dày vò, ánh mắt long lanh ngày thường cũng dần mờ sương ngơ ngác, chỉ thấy cậu càng thêm quyến rũ mê hoặc lòng người.
Khương Ly bình ổn hơi thở, thấy trong mắt Tiêu Khải Hành là ngọn lửa cháy rực quen thuộc, bàn tay vốn đỡ gáy cậu trở thành dịu dàng vuốt ve, bụng dưới cũng đã cứng nóng.
Trước mặt người mình yêu, xưa nay Khương Ly không bao giờ phải khống chế dục vọng bản thân, tình dục là thuận theo lẽ tự nhiên, chẳng có gì phải xấu hổ hết.
Vì vậy không biết từ khi nào vị trí giữa hai người đã đổi chỗ cho nhau, giờ thành Tiêu Khải Hành tựa người bên bờ ao.
Khương Ly chủ động lại gần hôn Tiêu Khải Hành, đôi tay nâng mặt hắn, kính cẩn dùng đầu lưỡi mềm mại liếm láp vẽ viền quanh môi, thỉnh thoảng lại nghịch ngợm khẽ cắn một cái.
Nụ hôn khẽ khàng lan tràn xuống dưới, mơn trớn cằm hắn, rồi xuống yết hầu, lưu luyến nơi xương quai xanh, và cuối cùng ngụp hẳn xuống nước.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Mặt nước sóng sánh đong đưa, khi nơi tư mật được bao phủ bởi nhiệt độ ấm áp, lưng Tiêu Khải Hành chợt cứng đờ, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Hơi thở Tiêu Khải Hành chợt dồn dập gấp gáp, đôi tay bám chặt bờ, khoái cảm mãnh liệt chưa bao giờ nếm thử khiến hắn tê dại, thân dưới cương cứng, hắn bắn.
Khương Ly sặc, cậu trồi lên, bọt nước vương vãi tung tóe.
Mái tóc Khương Ly xõa tung trong nước, đôi môi khẽ khép mở, khóe mắt còn vệt ửng hồng chẳng khác nào thủy yêu hạ phàm trêu ghẹo lòng người.
Dáng vẻ này khiến trái tim Tiêu Khải Hành trật một nhịp, hắn không kìm được vươn tay lau vệt trắng bên khóe môi cậu đi, lại khàn khàn lên tiếng: “Nhổ ra.”
Khương Ly lắc đầu, nhào vào lòng hắn rồi há miệng, lắc đầu: “Em lỡ nuốt mất rồi.”
Tiêu Khải Hành: “.
.
.” Em làm vậy là chết ta.
Một câu này khiến chỗ nào đó của Tiêu Khải Hành