Suốt mấy năm qua, người chăm sóc cho cuộc sống Tiêu Khải Hành luôn là Khương Ly, cũng tập thành thói quen dậy sớm luôn.
Mới sớm tinh mơ đã mở mắt, người đầu tiên cậu thấy đương nhiên là Tiêu Khải Hành đang ngủ, hơi thở ổn định vững vàng, trông an nhiên đến lạ.
Khương Ly lẳng lặng ngắm nhìn Tiêu Khải Hành chốc lát, ánh mắt dịu dàng miêu tả khuôn mặt tinh tế của hắn, cuối cùng giơ tay giúp vén sợi tóc dài vương trên đó.
Đang định thu tay lại, chợt người đang ngủ như Tiêu Khải Hành đột nhiên mở bừng mắt, túm chặt lấy tay cậu.
“Tỉnh rồi ạ?” Khương Ly cười nói, chống người dậy rồi cúi đầu hôn Tiêu Khải Hành.
Hai người chưa vấn tóc, nụ hôn ấy khiến sợi tóc vấn vít với nhau như thể vợ chồng kết tóc, vĩnh viễn không chia lìa.
Tính cảnh giác của Tiêu Khải Hành vô cùng cao, ngay khi Khương Ly mở mắt thì hắn cũng đã tỉnh.
Một tay nắm lấy tay Khương Ly, tay kia luồn vào mái tóc cậu khẽ man mê nghịch ngợm, hắn hỏi: “Em có muốn đổi một thân phận khác không?”
“Dạ?” Khương Ly ghé vào ngực hắn, mặc cho đối phương ôm mình: “Sao tự dưng ngài hỏi vậy?”
Tiêu Khải Hành xoa đầu Khương Ly, ngón tay cuốn từng lọn tóc, nắm lấy một lọn chơi đùa: “Đổi thân phận khác, không làm thái giám nữa nhé?”
Không làm hoạn quan bị người ta khinh bỉ như trước, mà làm chính em.
Khương Ly nghe vậy, biết hắn đang nghĩ cho mình, cậu cảm động nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
Tiêu Khải Hành: “Em không muốn?”
“Không phải không muốn.” Khương Ly giải thích: “Chỉ là em muốn cứ ở bên ngài thế này, nếu đổi thân phận em sợ mình sẽ không thường xuyên ở bên ngài được nữa.
Với em mà nói, ngài là quan trọng nhất, giờ em thấy khá ổn, tương lai hẵng nói sau.
.
.”
Đổi thân phận khác sẽ không thể quang minh chính đại ở bên cạnh Tiêu Khải Hành, cho dù thành thị vệ, với quan hệ giữa hai người thì vẫn có nhiều chỗ bất tiện, Khương Ly thà ở vậy còn hơn.
Chưa hết, thuốc sinh gân phục cốt phải duy trì đủ 30 ngày trị liệu, ít nhất phải chờ hai chân Tiêu Khải Hành hồi phục rồi hẵng suy xét tới chuyện thân phận linh tinh này.
Tiêu Khải Hành nghe Khương Ly nói tới đây, trái tim chợt ấm áp hơn nhiều, cũng không cố ép buộc nữa mà càng thêm siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn kia.
Hai người cứ nằm nói chuyện một lát rồi mới đứng dậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Khải Hành rửa mặt xong, Khương Ly giúp hắn vấn tóc bằng trâm ngọc cho gọn gàng.
Nơi đây không phải điện Thanh Hòa, không thể tùy tiện như trước, lúc nào cũng có người bất ngờ tới tiếp kiến nên tuyệt đối không thể làm ra chuyện gì mất mặt được.
Sửa soạn xong, Khương Ly ra ngoài rót nước cho Tiêu Khải Hành, tiện tay mở hệ thống lên xem.
Trong phần thuốc mới được tặng hôm qua có tổng cộng 30 viên, thuốc có màu cà phê, gặp nước sẽ tan ra, không màu không vị.
Khương Ly nhón tay nhặt một viên thả vào nước ấm chờ tan, sau đó bưng tới để Tiêu Khải Hành uống.
Nhiều năm qua, Tiêu Khải Hành cũng duy trì thói quen uống một cốc nước ấm mỗi sáng sớm, nước ấm giúp tiêu độc tố, rất có lợi cho sức khỏe.
Hắn thuận tay nhận lấy cốc nước, chậm rãi nhấp một ngụm.
Khương Ly đứng ngay cạnh, đôi mắt mở to nhìn hắn uống xong xuôi, lại chờ mong hỏi: “Điện hạ, người cảm thấy thế nào?”
Sau tối hôm qua, hai người đã hiểu được lòng nhau, lúc bên nhau cậu cũng không dùng kính ngữ nữa, bằng không sẽ kỳ cục lắm.
Tiêu Khải Hành uống hết chén nước thì cổ họng rát đỏ cũng dịu bớt, nghe vậy ngẩng đầu hỏi: “Cái gì cảm thấy thế nào?”
“Chân của ngài ấy.” Khương Ly chọc chọc hai chân hắn.
Tiêu Khải Hành tưởng rằng cậu hỏi cảm giác sau khi châm cứu đêm qua, đáp: “Không có cảm giác gì cả, sao thế em?”
“Ừm.” Khương Ly gãi cằm như suy tư gì đó: “Chắc do hy vọng của em chưa đủ lớn, để em tiếp tục nỗ lực vậy.”
Tiêu Khải Hành: “.
.
.” Em làm thật đó à?
“Ngài không tin em à?” Khương Ly thấy vẻ mặt hắn một lời khó nói hết, cậu giả bộ thất vọng: “Hy vọng của em rất mạnh đó!”
“.
.
.
Tin chứ.” Tiêu Khải Hành đáp, nhủ thầm thứ kia của em cũng nhờ hy vọng mà mọc dài ra rồi, ta còn chuyện gì không thể tin nữa chứ.
Tiêu Khải Hành bất đắc dĩ vô cùng, theo đó thông báo của hệ thống cũng vang lên: “Ký chủ, cậu cứ bình tĩnh, đợt trị liệu kéo dài những một tháng cơ, cậu đừng vội.”
“Tao biết.” Khương Ly gãi đầu, cầm ly nước ra ngoài: “Tao trêu chơi chơi thôi, nhìn hắn cạn lời nhưng không làm gì được tao dễ thương lắm.”
Hệ thống: “.
.
. Vâng vâng, hệ thống độc thân như tôi không có quyền lên tiếng.”
Khương Ly bị nó chọc cười, cảm thấy Tiểu Khả Ái nay đã lớn thành Đại Khả Ái rồi: “Tiểu Khả Ái, chẳng lẽ game chúng mày không còn các hệ thống khác hả?”
“Có chứ.” Hệ thống: “Nhưng do cấp bậc của tôi quá thấp, chưa có quyền hạn để giao lưu với các bạn khác.”
“Cấp bậc quá thấp? Làm thế nào để nâng cấp vậy?” Khương Ly hỏi.
Hệ thống nói: “Tích lũy điểm thưởng là được.”
Nghe tới đây, Khương Ly chợt nhớ mình đã lấy hết điểm tích lũy đổi một viên thuốc hoàn dương kia, bất giác áy náy: “Xin lỗi Tiểu Khả Ái nhé, tao lỡ dùng hết mất phần mày rồi.”
“Ký chủ đừng để ý, số điểm đó là do cậu kiếm mà.” Hệ thống đáp, lại bồi thêm một câu: “Đàn ông đích thực phải có trứng, đúng không?”
Khương Ly bật cười: “.
.
.
Đứa bé lanh lợi.”
Sau khi thái y Chu châm cứu cho Tiêu Khải Hành xong, hắn tự rửa mặt chải đầu rồi gọi Triệu Thanh.
Triệu Thanh bước vào, trên tay đeo một tay nải rồi đặt đồ lên bàn: “Điện hạ, quần áo ngài dặn chuẩn bị ở đây.”
“Ừm.” Tiêu Khải Hành gật đầu: “Cho lui.”
“Tạ ơn điện hạ.” Triệu Thanh hành lễ rồi ra ngoài.
Khương Ly đang sửa soạn lại chỗ sách, nghe hai người nói chuyện, lại gần hỏi: “Quần áo gì vậy ạ? Điện hạ muốn có quần áo mới ư? Em tới Cẩm Ngoan phường lấy cho người ít lụa về may nhé?”
“Không cần, có sẵn rồi đây.” Tiêu Khải Hành bảo cậu mở tay nải ra.
Khượng Ly thấy Tiêu Khải Hành úp úp mở mở, tò mò mở tay nải, phát hiện bên trong là hai bộ quần áo thường dân.
Tuy kiểu dáng đơn giản nhưng chất liệu vải vô cùng cao cấp, Khương Ly hứng thú hỏi: “Đây là?”
“Thay đi.” Tiêu Khải Hành cười nói: “Dắt em xuất cung.”
Khương Ly chớp chớp mắt, khóe môi không nhịn được mỉm cười, ôm chỗ quần áo cảm thán: “Quả nhiên địa vị thay đổi thì đãi ngộ cũng khác hẳn mà.”
Tiêu Khải Hành nhướn mày: “Là sao, trước đây ta đối xử với em tệ lắm hả?”
“Đương nhiên không phải, chỉ là giờ tốt càng thêm tốt mà thôi.” Khương Ly cười hì hì, nhanh chân đóng cửa rồi thay quần áo ra.
Khương Ly không thèm quan tâm tới Tiêu Khải Hành vẫn ngồi ngay đây, cậu thản nhiên cởi quần áo ném sang một bên, cầm lấy một bộ bắt đầu thay.
Ngay tại thời điểm thay quần, vòng eo mềm mại được khéo léo khoe ra trọn vẹn, chẳng khác nào được thượng đế điêu tạc nên.
Tối hôm qua hai người vừa mới làm tình, trên người Khương Ly vẫn còn dấu vết do Tiêu Khải Hành dày vò mà nên, làn da trắng nõn đầy vết đỏ đỏ tím tím khiến hắn bất giác khẽ ho một tiếng, quay mặt nhìn đi nơi khác.
Tiêu Khải Hành mới nhịn được một lúc, lại làm bộ lơ đãng quay qua, tầm mắt vô tình liếc nhìn đoạn eo trắng nõn thon thả kia, ngón tay bất giác phác họa lại vòng eo đó, đầu óc lại mường tượng tới xúc cảm tuyệt vời tối qua.
Khương Ly thay quần áo xong, lại giúp Tiêu Khải Hành thay rồi vào phòng lấy bạc.
Xong việc, hai người cùng nhau ra ngoài.
Tuy đề nghị xuất cung giải sầu là của Trịnh Dục nhưng chẳng ai lại muốn có thêm cái bóng đèn sáng rực theo sau cả, hai người cứ thế thản nhiên đi, tự động bỏ qua Trịnh Dục luôn.
Chờ tới giữa trưa, khi Trịnh Dục mò vào cung mới vỡ lẽ hai người đã xuất cung từ lâu rồi.
Trịnh Dục: “.
.
.??” Rồi hôm qua ai kêu không có hứng thú?
Khương Ly làm diễn viên hai đời, năm nào cũng phải đóng phim cổ trang, vì yêu cầu cốt truyện nên đoàn phim dựng cả phim trường cổ đại, mời diễn viên phụ đóng quần chúng, nhưng dù có khéo léo cỡ nào thì chắc chắn vẫn có điểm khác.
Đương nhiên rồi, hàng mô phỏng sao có thể sánh bằng hàng thật được chứ.
Tuy thế giới này chỉ là hư cấu nhưng thế cũng đủ chân thực rồi, đường phố kinh đô phồn hoa náo nhiệt, đâu đâu cũng có tiếng nói cười, hai bên đường là đủ loại