Tuổi tác hai anh em nhà họ Lục chênh nhau khá lớn, Lục Dữ nhỏ hơn Lục Cảnh Hà những mười bốn tuổi, thế nên cách sống hay sở thích giữa hai người hoàn toàn khác nhau.
Lục Dữ vẫn luôn cho rằng anh cậu ta là người cổ đại sống giữa thế giới hiện đại, còn Lục Cảnh Hà thì nghĩ em trai mình sao mà ồn ào thế, đau hết cả đầu.
Có lẽ do cuộc sống Lục Cảnh Hà quá mức nhàm chán, hắn sắp dán luôn mấy chữ “Người sống chớ gần” lên trán tới nơi rồi.
Lục Dữ nghĩ chắc chắn anh trai mình phải sống cô độc cả đời, dù sao suốt ba mươi năm qua, bất kể nam hay nữ thì cậu chưa thấy hắn yêu mến gần gũi loài người lần nào.
Không chỉ mỗi Lục Dữ thấy vậy, ngay cả cha mẹ Lục cũng thế, thỉnh thoảng tranh thủ Lục Cảnh Hà không có nhà, họ còn phải bảo nhau họp kín bàn chuyện này một phen.
Nghe Lục Cảnh Hà thông báo đó là chị dâu tương lai, Lục Dữ ngơ ngẩn một hồi, mãi khi nghe anh trai kêu “Nếu không còn chuyện gì thì anh cúp máy.” mới chịu tỉnh táo lại.
“Từ từ đã nào!” Lục Dữ vội vàng gào lớn, truy hỏi tiếp: “Thế chuyện rốt cuộc là thế nào vậy anh? Anh và chị đại nhà em.
.
.”
“Hử?”
“Không phải, em.
.
.” Lục Dữ bị một câu nói của hắn làm nghẹn họng, cậu ta cuống quá không nói nên lời, cuống tới mức xoay vòng vòng đến nơi rồi: “Anh và.
.
.
chị dâu tương lai của em, rốt cuộc là chuyện thế nào vậy? Hai người biết nhau từ khi nào, sao em chưa từng nghe anh kể? Hôm qua họp anh nói anh độc thân cơ mà, rồi cha mẹ có biết không?”
Lục Dữ hỏi liên tằng tằng nên Lục Cảnh Hà chốt tất cả đáp án cậu ta cần trong hai chữ: “Không biết.”
“Thế để em báo cho cha mẹ mừng!” Lục Dữ kích động nói, tuy cậu rất kinh ngạc khi chị đại nhà mình lại thành vợ tương lai của anh trai, nhưng kinh ngạc qua đi là thành vui sướng.
Lục Dữ âm mưu một kế vô cùng to lớn, chờ sau khi Khương Ly trở thành chị dâu chính thức của cậu ta thật rồi, chắc chắn có thể trực tiếp dạy cậu ta chơi game đó! ! !
Lục Cảnh Hà nghe bên kia truyền tới tiếng đẩy cửa, hắn vội lên tiếng ngăn lại: “Khỏi cần thông báo.”
Lục Dữ khó hiểu: “Sao lại không? Đây là chuyện vui mà anh, cha mẹ biết thì sẽ mừng lắm đấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.
.
Khoan đã?” Cậu ta nói tới đây lại chần chờ hỏi: “Anh, hay là anh chưa theo đuổi thành công?”
Anh trai cậu ta luôn nghiêm túc mà sống, việc đối nhân xử thế cũng không ngoại lệ, làm gì có chuyện sẽ đùa bỡn tình cảm người khác.
Hơn nữa cha mẹ trong nhà rất lo lắng cho tình hình hôn nhân đại sự của anh trai, nếu anh ấy thực sự có đối tượng, hôm qua chắc chắn sẽ nói để bố mẹ an lòng, cũng không có chuyện giấu gia đình để đối phương chịu thiệt.
Tóm lại, Lục Dữ cho ra kết luận, anh trai cậu ta chưa theo đuổi chị dâu thành công.
.
.
.
.
.
.
Hóa ra câu “chị dâu tương lai.” nghĩa là thế này.
Bị Lục Dữ nói trúng tim đen, Lục Cảnh Hà im lặng hai giây rồi trực tiếp cúp máy luôn.
Điện thoại cúp bất ngờ, Lục Dữ nhìn màn hình điện thoại, nhỏ giọng mắng mỏ một câu: “Quỷ hẹp hòi, nói thật cũng không cho nói.”
Lục Dữ đứng im một hồi, do dự không biết có nên đi nói cho cha mẹ biết không.
Lục Dữ cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định giữ bí mật, dù sao tiền sinh hoạt của cậu ta vẫn do Lục Cảnh Hà nắm giữ.
Không làm bừa được.
Nói rồi Lục Dữ đặt điện thoại sang một bên, lại ngồi xuống xem livestream tiếp.
Nhìn Khương Ly trên màn hình, ngoài sùng bái, Lục Dữ lại thấy thêm một phần thân thiết, đây là chị dâu tương lai của cậu ta đó! Thế là từ nay cậu có thể khen thưởng thả ga rồi, dù sao đều là người một nhà, không phí phạm đi đâu hết á! ! !
Vì thế Lục Dữ lại tiện tay tặng cho Khương Ly thêm chục quả ngư lôi nữa.
—— Hệ thống thông báo: Satan Bóng Đêm tặng streamer Giang Trì Lục Tiêu “Ngư lôi x 10”.
Lục Cảnh Hà mới ngồi về trước máy tính đã thấy ID hoàng kim lập lòe của Lục Dữ và màn hoa hồng phủ đỏ màn hình, ngay đó điện thoại hắn lại rung bần bật, có thông báo tin nhắn WeChat mới.
—— Lục Dữ: Anh, tài khoản P trạm của em hết tiền mất rồi, không thể khen thưởng cho chị dâu nữa thì buồn lắm đó, anh giúp đỡ em chút đi!
Ngày Lục Cảnh Hà đăng ký tài khoản P trạm đã đọc quy tắc và tỷ lệ ăn chia hoa hồng giữa nền tảng với streamer, cũng biết trên P trạm cũng có bảng xếp hạng riêng cho những người khen thưởng toàn nền tảng, thứ hạng trên bảng cũng liên quan mật thiết tới độ nổi tiếng của phòng.
Ngẫm cũng có lý, người xem khen thưởng càng cao chứng tỏ phòng livestream đó rất chất lượng, tuy Khương Ly đã có vài vạn người xem nhưng thời gian cậu livestream vẫn chưa được bao lâu, mãi vẫn không lên nổi mục đề cử.
Thấy tin nhắn Lục Dữ, Lục Cảnh Hà định chuyển khoản cho cậu ta ngay rồi đó, bỗng nhiên lại nghe Khương Ly nói: “Bạn Satan ơi, tôi nói rồi mà, bạn đừng tốn tiền vì tôi, bạn đã làm hết sách luyện tập chưa đó?”
Lục Cảnh Hà ngừng chuyển khoản, hắn thoát giao diện rồi trở ra nhắn cho Lục Dữ.
—— Lục Cảnh Hà: Không cần, có anh.
Nhắn tin xong, hắn di chuột bắt đầu điên cuồng khen thưởng, liên tục tặng Khương Ly những hai mươi quả bom siêu cấp.
Lục Dữ: “.
.
.” Cạn lời!
Tặng bom siêu cấp xong, Lục Cảnh Hà đeo tai nghe, ngay tức khắc tức khắc giọng Khương Ly vang lên: “Cảm ơn ngài Lục đã khen thưởng, thật ra ngài không cần tốn kém tới vậy đâu, các bạn khác cũng thế, các bạn nhân viên văn phòng thì thưởng chút chút trong phạm vi năng lực thôi, còn học sinh sinh viên cứ giữ lại mua sách vở học tập vẫn hơn đó.”
Nghe cậu nói, Lục Cảnh Hà nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ Khương Ly, sau đó bắt đầu gõ chữ.
【 Lu: Ừm, trong phạm vi năng lực thôi.
】
Lục Cảnh Hà lời ít ý nhiều tỏ rõ số tiền hắn tặng Khương Ly đều nằm trong khả năng của hắn, thế nên trước mắt nick hắn đứng đầu bảng xếp hạng khen thưởng, tổng hơn 32 vạn tệ.
【 Chiếm Núi Làm Vua: Anh em vây xem phú hào nè! 】
【 Bánh Bao Trứng Chiên: Tuy thổ hào nhắn có mỗi câu mà sao tôi thấy mùi tiền nó ập vào mặt thế nhở! ! ! 】
【 Tiên Nữ Gảy Tỳ Bà: Có tiền thích gì được nấy, quá đã!】
【 Satan Bóng Đêm:.
.
.】
Nhìn pháo hoa phủ kín màn hình, kết hợp với tin nhắn lúc nãy của Lục Cảnh Hà, Lục Dữ nghi ngờ người tên “Lu” này chính là anh trai nhà mình, vì thế chụp màn hình gửi cho anh trai luôn.
—— Lục Dữ: 【 hình ảnh 】
—— Lục Dữ: Anh, đây là anh à.
.
.
Lục Cảnh Hà trả lời rất nhanh, lạnh lùng y như con người hắn.
—— Lục Cảnh Hà: Ừm.
Lục Dữ thấy tin nhắn anh mình, nhìn nhìn bảng xếp hạng kênh chat, lại nhìn xuống điện thoại cân nhắc xem có nên gửi emoji “Anh chất đấy!” qua không.
Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng Lục Dữ vẫn không dám gửi.
Cậu chịu được, cậu là vì cuộc sống.
Lục Dữ ra sức tự thuyết phục chính mình.
Bên kia Khương Ly đọc được bình luận của người tên Lu thì cũng không nói gì nữa, tiếp tục chỉ dạy người xem giải đề.
Nhà Lục Cảnh Hà không có bảng trắng, cậu chỉ có thể dùng giấy bút như trước, giải xong một đề, bỗng dưng có người hỏi cậu vẫn còn đi học phải không, ở trường nào.
“Đúng thế.” Khương Ly thuận tay gác bút, đổi một tờ giấy khác, cười nói: “Tháng chín khai giảng năm nay tôi