Sau bữa cơm tối, cha Lục rất thích cùng mẹ Lục tới công viên gần đó tản bộ tiêu cơm, hoặc tìm ông bạn già cùng khu chơi cờ tướng tâm sự linh tinh.
Đêm nay mẹ Lục bận đan áo cho Khương Nhu Mễ nên ở nhà, nài mãi không được, cha Lục chỉ đành lủi thủi tìm ông bạn già chơi cờ.
Nào biết mới tới, ông bạn già đã chỉ thẳng vào mặt cha Lục mắng ông chơi xấu, con trai có bạn gái rồi mà không nói, mắc công ông ấy mang cháu gái ra giới thiệu cho Lục Cảnh Hà.
Ông bạn này chính là người dắt mối tơ hồng cho Lục Cảnh Hà hôm bữa, ông chơi cùng cha Lục tít từ thời đại học đến tận bây giờ, đã thế còn ở chung một khu phố, quan hệ vô cùng tốt.
Nghe ông bạn mình quát, cha Lục ngơ ngác: “Bạn gái? Lục Cảnh Hà nhà tôi đang ế mốc ế meo kia, lấy đâu ra bạn gái?”
“Ế?” Đối phương nhìn cha Lục đầy nghi ngờ, thấy ông ngơ ngác mới ngộ ra: “Ông bạn già của tôi, sợ rằng ông chẳng hay biết gì phải không?”
Nói rồi ông bạn cầm điện thoại cho cha Lục xem một video: “Ông xem, người này có phải Cảnh Hà nhà ông không?”
Cha Lục ngó qua xem, phát hiện đúng thật người trong video chính là con trai mình Lục Cảnh Hà, bên cạnh nó còn có một cô gái tóc dài.
Và.
.
.
hai người đang đánh nhau rất kích liệt với đám lưu manh đối diện.
Đánh nhau?
Video này khiến cha Lục hoảng hốt không thôi, trong ấn tượng của ông, Lục Cảnh Hà không phải đứa thích gây gổ tới mức sẽ đánh người công khai thế này, nói Lục Dữ may ra ông còn tin.
Nhưng giờ điều này không quan trọng, quan trọng là cô gái bên cạnh nó là ai?
“Lão Trương, video này ông lấy đâu ra thế?” Cha Lục hỏi.
“Con trai tôi cho tôi xem đấy, thấy có đứa giống Cảnh Hà nên tôi mới tới hỏi ông.” Ông bạn lại đáp lời, xong đổi video khác liền tay: “Ông xem tiếp video này đi, bạn bè với nhau mà tình tứ thế này à? Đây là người yêu của Cảnh Hà đó.”
Video này chiếu cảnh Lục Cảnh Hà và Khương Ly ở khu trò chơi điện tử, tuy mặt cả hai đã được làm mờ nhưng cha Lục chỉ cần liếc mắt phát đã nhận ra con trai mình ngay rồi.
Thấy Lục Cảnh Hà nổi giận vì hồng nhan, ngay tức khắc ông đã hiểu lý do vì sao mấy ngày nay con trai mình không về nhà, hóa ra ở chung một chỗ với cô gái này.
Cho nên, nó có bạn gái rồi!?
Nghĩ tới đây, cha Lục vẫn luôn lo lắng Lục Cảnh Hà sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại tiếp tục bùng lên hy vọng, kêu ông bạn già gửi video cho mình để còn về khoe mẹ Lục chứ.
Mẹ Lục cũng rất kích động, hỏi chồng là ông có chắc không?
Thế nên cha Lục kêu Lục Cảnh Hà đưa bạn gái về ngay tức khắc, nói xong không đợi hắn trả lời đã cúp máy luôn, cấm từ chối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Lục Cảnh Hà buông điện thoại, ngón tay khẽ vuốt ve tờ giấy.
Nếu Lục Cảnh Hà đoán không sai, bạn gái cha hắn nói chính là Khương Ly, còn về việc vì sao ông ấy biết, hắn suy đoán có hai khả năng.
Một là Lục Dữ tiết lộ, hai là cha xem video trên mạng.
Tính Lục Dữ thế nào hắn biết rất rõ, tuy nó không đàng hoàng cho lắm nhưng vẫn biết gì nên nói gì không nên nói, sẽ không tự ý báo chuyện này cho cha biết mà chưa được sự đồng ý của hắn.
Nếu rơi vào trường hợp sau có khi sẽ khả quan hơn, bởi giờ internet lan truyền rộng rãi, cha hắn tình cờ thấy video cũng không có gì bất ngờ.
Nghe tin cha mình đã biết chuyện, Lục Cảnh Hà không lấy làm hoảng hốt, dù sao hắn cũng chuẩn bị ngả bài đàng hoàng với cha mẹ rồi.
Cơ mà suy xét tới vấn đề Khương Ly vẫn còn là học sinh và giới tính của hai người, thế nên hắn định chờ tới khi Khương Ly tốt nghiệp đại học mới công khai.
Chẳng ngờ kế hoạch chưa kịp tiến hành thì đã đổ bể vì một video, cha Lục đã biết tới sự tồn tại của Khương Ly.
Việc đã tới nước này, Lục Cảnh Hà không muốn giấu diếm nữa.
Đêm nay Khương Ly đã về nhà chính họ Khương, hắn ghé qua chỗ cậu ở rồi mang Khương Nhu Mễ cùng về nhà họ Lục luôn.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Từ khi cha mẹ Lục biết Lục Cảnh Hà đã có bạn gái thì luôn trong trạng thái kích động không thôi.
Với ông bà mà nói, Lục Cảnh Hà có bạn gái suy ra nó đã có vợ, nó đã có vợ thì ông bà đã có con dâu, đã có con dâu thì ông bà sắp có cháu rồi! ! !
Sao không vui cho được?
Thấy chồng mình cứ đảo qua đảo lại trong phòng như rang lạc, mẹ Lục buông cái áo trong tay xuống, bật cười: “Ông vui hơi sớm rồi đó, con nó đã mang bạn gái về đâu.”
“Hahaahaah.” Cha Lục khoái chí vuốt râu, đi tới chỗ mẹ Lục ngồi xuống nắm tay bà, vẫn vô cùng kích động: “Cảnh Hà có bạn gái là chuyện lớn, bà không vui hả? Bà nghĩ đi, chờ hai đứa nó kết hôn, nhà họ Lục chúng ta sắp cho đời cháu rồi, đứa cháu bé xinh lẽo đẽo theo bà gọi bà nội thì quá là dễ thương luôn, bà thích chứ?”
Cha Lục vừa nói vừa khoa chân múa tay miêu tả đứa cháu tương lai, coi bộ vô cùng vui sướng, người không biết còn tưởng thực sự có đứa cháu đang đứng trước mặt ông bà làm nũng nói cười.
Vợ chồng sống với nhau hơn nửa đời người, đương nhiên bà rất hiểu chồng mình.
Bà hiểu ngoại trừ vui vì có cháu, ông càng vui hơn vì bên cạnh Cảnh Hà đã có người kề bên, không phải chịu nỗi cô độc tít tắp trên rừng sâu núi ngàn kia nữa.
“Tất nhiên tôi cũng rất vui.” Mẹ Lục đáp lời, nắm chặt tay chồng mình: “Tôi ấy à, luôn mong hai anh em nhà nó có thể bình bình an an khỏe mạnh mà sống, thế là đủ rồi.
Nếu thằng cả nhà mình có người đồng ý bên cạnh, vậy càng thêm mỹ mãn, còn gì hạnh phúc hơn nữa chứ.”
Cha Lục tán thành gật đầu.
Đúng lúc này Lục Dữ xuống lầu, tò mò hỏi cha mẹ: “Ai ở bên ai cơ? Cha mẹ đang nói chuyện gì vậy?”
Mẹ Lục cười nói: “Anh trai con có bạn gái rồi!”
“Hả?” Lục Dữ đang định ngồi xuống, nghe tới đây thì giật nảy mình, buột miệng nói: “Cha mẹ biết chuyện rồi!?”
Vừa dứt lời, ông bà cùng lúc nhìn về phía Lục Dữ, hỏi: “Là sao? Con biết từ lâu rồi?”
Lục Dữ phát hiện mình lỡ mồm, cậu ta che miệng chột dạ: “Con không phải con không có, con không biết gì hết! ! !”
Đã lỡ miệng tới mức này thì cha mẹ Lục sao tin Lục Dữ được nữa, ông hung hăng véo tai con trai, mắng mỏ: “Cái thằng nhóc thối này sao không nói sớm!? Anh trai mày gạt cha thì thôi, đến cả mày cũng thông đồng với nó, to gan thật đấy!”
Lục Dữ đau điếng, vội vàng xin tha: “Cha nghe con giải thích, anh trai không cho phép thì sao con dám nói lung tung chứ!”
Trong cái nhà này, Lục Dữ không sợ cha Lục, không sợ mẹ Lục, chỉ sợ mỗi Lục Cảnh Hà.
Cha Lục véo tai Lục Dữ mắng mỏ không thôi, mãi sau mới