Ngay khi Khương Ly níu tay hắn, theo phản xạ Huyền Thanh định hất ra, ai ngờ lực tay cậu siêu mạnh, nào giống bộ dạng yếu ớt bên ngoài.
Đang muốn hất tay đối phương, ai ngờ Khương Ly đột nhiên buông tay, vô lực đập xuống sàn, yếu ớt nói: “Hòa thượng nhỏ, ta đau thật đấy, ta sắp chết rồi phải không.
.
.”
Khóe mắt Khương Ly đỏ bừng long lanh nước mắt, cộng thêm vết thương chằng chịt trên người trông vô cùng đáng thương.
Huyền Thanh thấy thế đưa tay bắt mạch cho cậu.
Sau vài giây, hắn giật mình cau mày, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Khương Ly như suy tư điều gì.
Ban nãy Khương Ly vừa dùng thuốc mua từ hệ thống chữa thương, nhìn biểu cảm của hắn là hiểu ngay vấn đề, thế nên cậu giở trò đánh lạc hướng ngay tức khắc: “Cả người ta đau quá, hòa thượng nhỏ xem chân ta đã đứt lìa rồi phải không? Tay nữa.
.
.
Ui da.
.
.”
Vừa mới bày ra vẻ đau chết đi sống lại, giờ lại bừng sức sống gào to, Huyền Thanh nghe mà đau hết cả đầu, hắn dứt khoát rút tay về, bình tĩnh nói: “Thí chủ, cậu chỉ bị thương ngoài da thôi, tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi hẳn.”
Dứt lời, Huyền Thanh mặc kệ Khương Ly quậy tung tới cỡ nào, hắn dứt khoát tránh sang một bên giã đống thảo dược mới hái.
Khương Ly vừa uống thuốc của hệ thống, đương nhiên biết vết thương không có gì đáng ngại, cậu gào la nghiêm trọng là để làm nũng kích phát lòng từ bi của đối phương thôi, không ngờ con lừa trọc này lại chẳng động tâm chút nào.
Tấm lòng từ bi của người xuất gia biến đâu mất rồi? Tên này giả hòa thượng hả? Khương Ly nhịn không nổi chửi thầm mấy câu.
Huyền Thanh đưa lưng về phía Khương Ly giã thuốc, hoàn toàn không biết cậu đang mắng hắn loạn cả lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phải công nhận rằng Huyền Thanh vô cùng tuấn tú, mày kiếm mắt sao, mũi cao môi mỏng, chính vì môi mỏng nên mới khiến người ta cảm giác hắn lạnh lùng bạc tình.
Tuy dáng người cao gầy nhưng nhìn dung mạo, nhìn có vẻ hắn còn trẻ hơn cả Khương Ly, ước chừng mới chỉ mười tám, mười chín tuổi thôi là cùng.
Huyền Thanh khoác áo cà sa trắng, ngoại trừ tay áo rộng thùng thình có thêu hoa văn không biết tên thì cả cái áo thuần trắng tinh, rất hợp với vẻ mặt lạnh lùng của hắn.
Phải công nhận rằng Huyền Thanh đi tới đâu là mang khí thế “Người sống chớ gần” tới đó, hòa thượng mà lạ lắm.
Khương Ly không tài nào ngờ tới ở thế giới này người yêu mình lại hóa thành hòa thượng, cậu cực kỳ dở khóc dở cười, chẳng biết khi theo đuổi có phải niệm “A di đà phật” tạ lỗi với Phật Tổ không nữa!
“Tiểu Khả Ái, thứ cho tao nói thẳng.” Khương Ly lầm bầm: “Trò chơi của chúng mày biến thái thật đấy!”
“.
.
.
Khụ.” Hệ thống ho đánh trống lảng, lần này nó không dám phản bác lời cậu, vì chính nó cũng thấy thân phận của nam chính rất có vấn đề đấy có được không hệ thống chủ ơi! ! !?
Theo đuổi một hòa thượng? Điên rồi!
Nhưng cho dù người yêu mình có hóa thành thế nào, Khương Ly nhất định sẽ không buông tay, đến cả hoàng đế cậu cũng dám theo đuổi thì hòa thượng có là gì, triển thôi!
Thế nên Khương Ly lên tiếng hỏi hòa thượng đang say mê giã thảo dược: “Hòa thượng nhỏ, là người cứu ta phải không? Không biết phải gọi người thế nào đây?”
Bóng dáng trắng vẫn chăm chú giã thảo dược, chỉ đáp một câu: “Huyền Thanh.”
Khương Ly thầm lẩm nhẩm hai chữ “Huyền Thanh”, trái tim bất giác rung lên liên hồi, khóe môi không kìm nổi mỉm cười, ai dè chạm tới vết thương bên má khiến cậu đau đớn không thôi.
Tuy nội thương đã chữa nhưng ngoại thương còn đó, vừa rồi gào la đúng thật Khương Ly có một phần khá đau.
Huyền Thanh nghe tiếng cậu kêu, hắn không thèm quay đầu, chỉ lạnh lùng nói: “Trên người cậu còn vết thương, đừng động đậy lung tung.”
“Ta cựa quậy cho đỡ mỏi thôi mà.” Khương Ly giải thích.
Đối phương vẫn không để ý tới cậu, chỉ chìa ra đúng một tấm lưng.
Khương Ly quyết tâm chèo kéo đến cùng: “Hòa thượng nhỏ, cảm ơn ngài đã cứu ta, ta tên Khương Ly.”
Khương Ly cố tình đọc chậm hai từ “Khương Ly”, nhưng tiếc rằng Huyền Thanh vẫn chẳng mảy may quan tâm, thậm chí còn không thèm dừng động tác mà quay đầu nhìn cậu, chỉ bâng quơ “Ừm” một tiếng ý bảo mình đã nghe thấy.
.
.
Lạnh lùng quá đi mất!
Khương Ly thầm mỉm cười, rõ ràng đời trước còn hứa hẹn đinh ninh nhớ cậu lắm, muốn gặp cậu, giờ lại trở mặt thế này.
Nhưng Khương Ly đâu biết ở nơi cậu không nhìn thấy, Huyền Thanh khẽ cau mày một cái rồi khôi phục như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu Huyền Thanh không ở đây, kiểu gì Khương Ly cũng lấy gương từ hệ thống ra xem mình sắp bị đánh tàn đời chưa, chứ giờ mặt cậu rát đỏ hết cả rồi.
Tuy vết thương ngoài da rất nhiều nhưng sau khi chữa lành nội tạng, nó cũng không ảnh hưởng tới việc Khương Ly đi lại nữa.
Một tay cậu vịn cột, chậm rãi ngồi dậy.
Mới động đậy chút thôi mà xương cốt Khương Ly như muốn gãy lìa.
“Ký chủ có ổn không đấy?” Hệ thống quan tâm hỏi han.
“Vẫn ổn, khá hơn nhiều rồi.” Khương Ly dựa cột ngồi xuống, nhìn thoáng qua chỗ tên hòa thượng vẫn đang vùi đầu giã thuốc, âm thầm mắng chửi vài câu, cứ mất ký ức là còn chẳng tình cảm bằng Tiểu Khả Ái, đồ lừa tình vô lương tâm.
Con lừa trọc, sau này biết tay em.
Khương Ly nghiến răng ken két.
Huyền Thanh không biết Khương Ly đang mắng hắn điên cuồng, chỉ lùi lũi bưng chỗ thuốc mới giã đứng dậy đi tới chỗ Khương Ly.
Thấy Khương Ly ngồi dậy, hắn không hề bất ngờ bởi hắn biết rõ Khương Ly chỉ bị thương ngoài da thôi, nội tạng đã lành nên không nghiêm trọng nữa rồi.
Có điều Huyền Thanh rất thắc mắc, lúc hắn cứu người về, rõ ràng Khương Ly bị thương rất nghiêm trọng, gần như lục phủ ngũ tạng nát bấy hết cả.
Hắn ra ngoài hái thuốc chỉ là liệu pháp cầm cự một thời gian, tuy có hồi phục nhưng thực sự không ngờ sẽ tốt tới mức này.
Trong lúc Huyền Thanh bắt mạch, rõ ràng trên người Khương Ly không có nội lực, không có khả năng tự chữa lành, vậy rốt cuộc do đâu?
Cơ mà Huyền Thanh không bận tâm cho lắm, thấy Khương Ly gặp nạn nên hắn tiện tay cứu mà thôi.
Khương Ly là ai Huyền Thanh không quan tâm, liên quan gì tới hắn cơ chứ, chờ Khương Ly khỏe lại rồi thì chẳng dính dáng gì tới hắn nữa.
“Eo cậu có vết thương, phải đắp thuốc.”
Huyền Thanh quỳ xuống, đặt bát thuốc xuống đất rồi chỉ chỉ vết thương bên hông Khương Ly.
Trong lúc phản khác, nguyên chủ bị bọn thổ phỉ chém trúng eo, cũng may vết thương không quá sâu, khi Huyền Thanh cứu về cũng đã đắp thuốc bột cầm máu sơ qua cho rồi.
Khương Ly lanh lẹ cởi bỏ quần áo, để lộ vết thương bên eo.
Ngoại trừ vết thương do đao chém, trên người cậu còn rải rác vết tím bầm đọng máu, vừa nhìn đã biết đám thổ phỉ kia tàn nhẫn tới mức nào rồi.
.
.
.
Đám thổ phỉ chó má táng tận lương tâm, chờ tao khỏe lại thì cái ổ của chúng mày liệu hồn!
Khương Ly hung hăng nghĩ thầm, tuy biết đây chỉ là giả thiết trò chơi đặt ra, nhưng nguyên chủ bị thương nặng tới mức này, hơn nữa cha Khương còn đang vò võ ở nhà chờ cậu ấy, Khương Ly không khỏi thở dài thương xót cho số phận của nguyên chủ.
Huyền Thanh dùng thìa gỗ nhỏ xúc từng chút thảo dược đắp lên vết thương trên eo Khương Ly, thuốc màu xanh lá chạm vào vết thương khiến Khương Ly đau nhói, bụng nhỏ vô thức rụt lại, cậu chỉ đành cắn chặt răng cam chịu không để mình thét lên thành tiếng.
Huyền Thanh thấy Khương Ly nén đau tới run rẩy, biết cậu đang cố chịu nhưng hắn chỉ nhẹ tay hơn chứ động tác không hề dừng, cẩn thận đắp kín miệng vết thương cho cậu bằng lá thuốc.
Khương Ly dựa cột nghỉ ngơi, tầm mắt ngắm nhìn góc nghiêng tính tế của Huyền Thanh, phát hiện khi chăm sóc cậu mà hắn vẫn lạnh lùng như vậy, gần như không biểu lộ chút cảm xúc gì.
Huyền Thanh giúp Khương Ly đắp thuốc, xong lại móc