Tay Khương Ly ôm cổ Huyền Thanh, hai chân kẹp cứng lấy eo hắn y hệt miếng keo da chó gỡ mãi không ra, cứ sợ hãi run rẩy không thôi.
Từ nhỏ Huyền Thanh đã sống với trụ trì và huynh đệ trong ngôi đền ẩn giữa rừng sâu núi ngàn, người hắn tiếp xúc cũng chẳng có bao nhiêu.
Huyền Thanh là trẻ mồ côi bị bỏ rơi ngay dưới chân núi, thời điểm trụ trì nhặt về hắn mới chỉ mấy tháng tuổi, suýt chút nữa là chết vì đông cứng rồi.
Trụ trì vừa là thầy vừa là cha Huyền Thanh, một tay nuôi hắn trưởng thành, dạy dỗ hắn nên người, thế nên ngoài ông ấy hắn chẳng thân cận với bất kỳ ai, nhất là người lạ.
Ngay khi Khương Ly ôm hắn, Huyền Thanh túm lấy cậu định vứt đi, ai dè túm lấy rồi lại không nỡ, dù có cố thế nào thì tay chân cũng không nghe lời hắn khuyên nhủ.
Có điều gì đó sâu trong trái tim hắn đang ngăn cản!
Chưa kịp lý giải vì sao Huyền Thanh đã nghe Khương Ly thì thầm bên tai mình: “Hòa thượng nhỏ, chúng nó sắp tới đây rồi, mình phải đi trốn thôi!”
Chúng nó còn một khoảng nữa mới tới được miếu hoang, thế nên chưa biết tới sự xuất hiện của Huyền Thanh và Khương Ly ở đây, nghe Khương Ly nói, Huyền Thanh chợt cau mày: “Có bốn kẻ hèn thôi mà, cần gì phải trốn?”
Khương Ly vẫn thì thầm: “Đánh ngay tại đây thì nói làm gì, ta phải dùng chúng để dụ ổ địch chứ.
Kiểu gì chúng cũng phải về ổ đúng không, chúng ta cứ lặng lẽ theo về rồi tận diệt thôi, cho nó nhàn!”
Huyền Thanh đang định phản bác “Vì sao ta phải nghe lời ngươi?”, nhưng Khương Ly đặt tay lên vai hắn, thậm chí còn thì thầm vào tai hắn.
Hơi thở ấm áp khiến Huyền Thanh tê dại, chưa bao giờ tiếp xúc với người lạ mà hắn lại phải thất thần đến thế.
Có điều Huyền Thanh hồi thần lại rất nhanh, mắt nhìn những người đó, sau lại thỏa hiệp cõng Khương Ly trốn vào miếu.
Khương Ly vẫn y hệt một con lười treo trên người hắn, cậu vui vẻ cười tủm tỉm mãi thôi.
Hai người chạy nhanh vào miếu, Huyền Thanh vẫn chưa thể tin nổi trong lúc nhất thời hắn lại nghe lời Khương Ly nói, tức khắc có chút bất mãn, phát hiện cậu vẫn còn ôm rịt lấy mình, thế nên hắn sầm mặt: “Buông tay!”
Lúc này Khương Ly mới bừng tỉnh nhận ra, cậu nhanh chóng trèo xuống, áy náy nói: “Xin lỗi nhé Huyền Thanh, ta thực sự quá sợ hãi nên mới mạo phạm, xin thứ lỗi cho ta.”
Nói rồi cậu chắp tay trước ngực, bắt đầu niệm “A di đà phật!”
Hệ thống: “.
.
.” Ảnh đế!
Huyền Thanh thấu hiểu đám thổ phỉ đó khiến Khương Ly phải dạo một vòng qua Quỷ môn quan nên cậu mới sợ hãi tới vậy, hắn cũng không bắt bẻ nữa, nhanh chóng dắt cậu vòng ra sau tượng phật núp đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lát sau, bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng nói cười rôm rả vọng tới, có tên đàn ông giọng như vịt đực mắng chửi: “Địt mẹ gần đây chẳng kiếm được hàng ngon, họng ông sắp mọc rêu rồi đây!”
“Chu lão nhị, hôm qua mày mới xin được bình rượu ngon của Nhị đương gia còn gì, được tiện nghi còn khoe mẽ hả thằng chó này?”
“Đúng thế đúng thế, tao chưa được uống thứ rượu đó bao giờ đâu!”
“Cút mẹ đi, vì mấy ngày trước tao lột được chút hàng nên Nhị đương gia mới thưởng đó chứ!”
“Tháng này tao đen quá, trước còn bắt được con đàn bà dưới núi lên chơi, mấy bận nay chỉ cướp được một thằng thư sinh nghèo kiết xác, số đéo gì đen thế không biết.”
“À, thế tên thư sinh đó giờ ở đâu? Dọc đường tao đi mà chẳng thấy xác nó đâu, hay nó trốn rồi?”
“Quan tâm nó sống hay chết làm gì, nhưng mà chết vẫn hơn, không chết thì tao gặp ở đây là cho một đao ở đó hahahaha.”
“Được rồi được rồi, chúng mày đừng rên rỉ ỉ ôi nữa, nghe nhức hết cả đầu.
Tháng nay mình cướp của hiệu cầm đồ được kha khá hàng đấy, tối mai đương gia tổ chức tiệc mừng công, lần này ăn chơi nhảy múa thoải mái nhé .”
“Ô được đấy nhể.”
.
.
Nghe chúng nói chuyện, Khương Ly nghĩ chắc tên thư sinh chúng nhắc tới có lẽ là nguyên chủ đây mà, chúng nói chuyện mà chẳng hề kiêng dè bất kỳ ai, coi mạng sống con người tựa cỏ rác, chắc hẳn tắm không ít máu rồi đây.
Nghe chúng trò chuyện, Khương Ly để ý thấy chúng dám cướp gái nhà lành về mua vui, chỉ sợ lúc này cô gái ấy đã lành ít dữ nhiều, có vẻ những người dân vô tội dưới núi cũng đã bị chúng quấy nhiễu không ít.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Khương Ly dần nổi sát ý, tay chậm rãi siết chặt, quyết tâm không để con cá chết tiệt nào lọt lưới.
Đúng lúc Khương Ly đang nghĩ phải làm sao để chơi chết chúng, mu bàn tay đột nhiên bị Huyền Thanh gõ nhẹ khiến cậu bừng tỉnh.
Vừa cúi đầu nhìn, Khương Ly đã thấy Huyền Thanh móc đâu ra cây đũa gõ gõ lên bàn tay cậu.
—— Buông tay.
Huyền Thanh lặng lẽ ra hiệu, lúc này Khương Ly mới nhận ra mình đang túm chặt hắn, cậu túm chặt tới mức vạt áo hắn cũng nhăn nheo hết cả.
—— Xin lỗi ạ.
Khương Ly buông tay, lại nhấp môi trả lời hắn.
Huyền Thanh gật đầu ý bảo đã hiểu, cả hai lại tập trung nghe đám thổ phỉ bên ngoài rôm rả trò chuyện.
Đám thổ phỉ đó là kẻ tục tĩu, vào miếu rồi ngồi xòa xuống đất, chẳng thèm quan tâm có bẩn hay không.
Vài đứa lôi túi rượu ra nhâm nhi cười nói, cứ nhấp một ngụm là chửi một câu râm ran cả một góc trời.
Chúng buôn chuyện chẳng kiêng dè một ai, ngay cả chuyện phòng the cũng lôi ra bàn tán cho được, thỉnh thoảng lại huênh hoang cười phá lên như chạm mạch.
Huyền Thanh lớn lên trong đền chùa, cửa Phật là nơi thanh tịnh, nào có bao giờ phải nghe những lời tục tĩu thế này.
Càng nghe Huyền Thanh càng cảm thấy chán ghét, đặc biệt là khi chúng miêu tả từng lăng nhục phụ nữ nhà lành thế nào, nghe tới đoạn cô gái đó bỏ mạng, sắc mặt hắn đã tối sầm lại, chẳng còn vẻ lạnh lùng không cảm xúc như ban ngày nữa.
Tiếng cười bên ngoài ngày càng lớn, Huyền Thanh nắm chặt chiếc đũa trong tay, định phi ra chọc thủng yết hầu của tên nhạo báng phụ nữ đó!
Ngay khi tay hắn vừa cử động, Khương Ly lập tức nắm chặt lấy.
“.
.
.” Huyền Thanh mấp máy miệng, lời chưa cất đã phải câm lặng, bởi bỗng đâu có ngón tay thon mảnh đè lên môi hắn, ngăn không cho lên tiếng.
Khương Ly đột nhiên sáp lại gần Huyền Thanh, bốn mắt nhìn nhau, hắn hiểu ý cậu —— Huyền Thanh, đừng vội tức giận.
Không gian phía sau Tượng Phật chật hẹp, thân thể hai người dính chặt với nhau, gần tới mức Huyền Thanh có thể thấy rõ ảnh ngược hắn trong mắt Khương Ly và cảm nhận độ ấm khi ngón tay cậu chạm vào môi hắn.
Khoảng cách thân mật nhưng vô cùng nguy hiểm khiến Huyền Thanh có hơi mất tự nhiên, hắn nghiêng đầu né tránh tay Khương Ly, cũng tránh luôn ánh mắt chăm chú khi cậu nhìn hắn.
Tay Khương Ly rơi vào khoảng không, Khương Ly chẳng gượng gạo chút nào, cậu tự nhiên thu tay về, mỉm cười với Huyền Thanh rồi lại tập trung nghe lén đám thổ phỉ nói chuyện.
Lần nào người yêu cũng mất ký ức, thế nên Khương Ly đã sớm quen với cách đối xử như vậy, hệ thống cũng tận mắt chứng kiến quá nhiều lần, nó e dè lên tiếng quan tâm: “Ký chủ, cậu.
.
.
cậu có buồn không?”
“Không sao.” Khương Ly đáp: “Cứ cho anh ấy huênh hoang mấy ngày đi, về sau tao bắt trả đủ.”
Hệ thống: “.
.
.” Hình như nó vừa bị thồn cơm chó đúng không!?
Huyền Thanh cũng rời mắt tới đám thổ phỉ kia, nhưng không hiểu sao trái tim loạn nhịp vẫn khiến hắn lơ là, cứ cảm giác có chỗ nào đó rất bất thường, nhưng lại chẳng rõ bất thường ở đâu.
Đôi môi còn vương hơi ấm từ tay Khương Ly khiến hắn hoang mang vô cùng.
Đám thổ phỉ nghỉ ngơi một lúc cho lại sức rồi dắt túi rượu đã rống tuếch về hông, đứng dậy vỗ mông rời đi.
Sau khi chúng đi được một lúc, Huyền Thanh