Người tới mặc đạo phục xám đậm, tóc đen vấn trâm gỗ đào, trên tay còn đeo một tay nải nhỏ, trông có vẻ là một đạo sĩ.
Ngay từ đầu khi người yêu biến thành hòa thượng Khương Ly đã bối rối lắm rồi, giờ bạn thân hắn còn đỉnh hơn, trực tiếp thành đạo sĩ khiến cậu không khỏi cảm thán “Anh em tốt có họa cùng chia”.
Nghĩ tới đây, cậu khẽ mỉm cười.
Thấy Khổng Ngự, Huyền Thanh lạnh lùng nói: “Nói hươu nói vượn gì đó?”
Khổng Ngự rụt cổ, sau lại liều chết tiếp lời: “Không đúng hả? Ta còn tưởng huynh ra ngoài chơi vài ngày thôi, ai ngờ xuống núi cũng không báo với nhau một tiếng.
Huynh ra ngoài tiêu dao tự tại cũng không thèm rủ ta, hại ta chết dí ở đạo quán nghe chửi riết.”
Gần chùa Gia Khánh có một đạo quán tên Vân Lai quán.
Trụ trì và Quán chủ Vân Lai quán khá thân nhau nên hai bên thường lui tới, quan hệ vô cùng tốt.
Huyền Thanh là hòa thượng thuộc chùa Gia Khánh, Khổng Ngự là đạo sĩ Vân Lai quán nên quen biết nhau đã lâu.
Trái ngược với tính tình kiệm lời ít nói của Huyền Thanh, Khổng Ngự là tên trời sinh không chịu ngồi yên bao giờ.
Không chỉ Vân Lai quán, ngay cả tăng nhân chùa Gia Khánh cũng bị Khổng Ngự quậy banh nóc, quy cho cùng chùa Gia Khánh chẳng khác nào ngôi nhà thứ hai của Khổng Ngự.
Vì tính tình lãnh đạm nên Huyền Thanh chẳng thân cận được với các sư khác là bao, và các tăng cũng không muốn quấy rầy hắn.
Chỉ riêng Khổng Ngự là khác, Huyền Thanh càng lạnh lùng thì y lại càng muốn chơi chung với hắn, nói không được, đuổi không xong, cứ bám riết lấy hắn mãi thôi.
Tóm lại dưới sự mặt dạn mày dày của Khổng Ngự, tuy Huyền Thanh vẫn khá ghét bỏ nhưng y cũng coi là người bạn duy nhất của Huyền Thanh.
Từ nhỏ Huyền Thanh chưa rời khỏi chùa Gia Khánh bao giờ, đây là lần đầu tiên hắn xa nhà, trùng hợp lúc đó Khổng Ngự theo quan chủ xuống núi truyền đạo nên không hề biết, chờ y về thì Huyền Thanh đã đi biệt mấy ngày rồi.
Khổng Ngự không được phép rời khỏi Vân Lai quán quá xa, thế nên rất hâm mộ việc Huyền Thanh có thể một mình xuống núi du ngoạn.
Hôm mộ thì hâm mộ chứ mắng vẫn phải mắng, xuống núi mà chẳng nói cho bạn bè biết tiếng nào hết.
Khổng Ngự muốn đuổi theo Huyền Thanh du ngoạn khắp nơi, nhưng trời đất bao la, biết đường nào mà lần cơ chứ.
Cũng may trụ trì chùa Gia Khánh luôn nhận được thư Huyền Thanh mỗi tuần, thư có ghi từng địa điểm hắn tới nên rất nhanh sau đó Khổng Ngự đã tìm thấy hắn ở đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nên mới có một màn đòi người khét lẹt từ tay tửu lâu nhà họ Khương.
Khổng Ngự chỉ trích Huyền Thanh xong, quay sang tươi cười với Khương Ly: “Cậu là chưởng quầy ở đây phải không? Ta tên Khổng Ngự, là anh em thân thiết với Huyền Thanh, lần đầu gặp mặt, xin được giúp đỡ nhiều hơn.”
Khương Ly phát hiện khi Khổng Ngự cười rộ lên trông giống Lục Dữ vô cùng, cậu cũng mỉm cười: “Ta tên Khương Ly.”
Khổng Ngự cẩn thận nhìn Khương Ly hồi lâu, gãi đầu nói: “Chưởng quầy, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không, sao ta thấy cậu quen mắt thế nhỉ?”
Nếu người khác nói câu này chắc chắn Khương Ly sẽ nghĩ người ta đang có ý gì đó với mình, nhưng lúc này Khổng Ngự đang rất cau mày băn khoăn nên cậu chắc chắn y không có ý đó, chỉ đơn thuần nghĩ vậy mà thôi.
Thế giới nào ngoại hình Khương Ly cũng giống y hệt nhau, ấy thế mà Khổng Ngự lại nhận ra điều đó, nào có như Huyền Thanh, rời khỏi cậu là quên sạch bách.
Nghĩ tới đây, Khương Ly liếc xéo với Huyền Thanh.
Huyền Thanh lạnh sống lưng, quay lại thấy Khương Ly nhìn hắn đầy ghét bỏ thì không hiểu gì hết: “Sao thế em?”
“Không có gì.” Khương Ly rũ mi, bước vào phòng.
Huyền Thanh chẳng biết hắn chọc giận cậu từ khi nào, nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ lầm lũi bước vào lạnh lùng liếc Khổng Ngự một cái sắc lẹm.
Khổng Ngự cũng ngơ ngác theo, lẩm bẩm: “Sao cứ thấy quái quái!”
Trong bữa cơm, Khổng Ngự kể chuyện có một viên ngoại họ Tiền tới chùa Gia Khánh quyên góp công đức, còn chi tiền trùng tu toàn bộ chùa một lần, hào phóng mạ vàng tượng Phật.
.
.
Hỏi lý do thì viên ngoại đó liên tục nói hòa thượng Huyền Thanh là đại ân nhân của nhà ông, số tiền này chỉ là chút tâm ý nho nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi.
“Người anh em, huynh hành hiệp chuyện gì thế?” Khổng Ngự tò mò hỏi.
Khương Ly và Huyền Thanh không ngờ viên ngoại Tiền lại xởi lởi trọng nghĩa đến vậy, không chỉ quyên tiền công đức mà còn bỏ sức trùng tu chùa, thật sự rất đáng quý.
Huyền Thanh không trả lời Khổng Ngự, chỉ yên lặng ăn cơm, mà Khổng Ngự cũng đã quen với thói ít nói của hắn nên chẳng để bụng, tự cảm thán: “Nếu Vân Lai quán nhà chúng ta cũng có người quyên góp như vậy thì tốt, cửa sắp mục hết cả rồi.
.
.
Ấy?”
Khổng Ngự đang bon bon ca thán đột nhiên ngừng lại sáng mắt nhìn Khương Ly như sắp lao về phía cậu tới nơi.
Khương Ly nổi da gà, đành dừng đũa ngẩng đầu nhìn y: “Huynh nhìn ta làm gì?”
“Chưởng quầy nhỏ, trông cậu có vẻ rất xông xênh đó nha.
Ta nghe nói tửu lâu nhà cậu nổi tiếng nhất trấn Thanh Thủy phải không?” Khổng Ngự hỏi Khương Ly, vừa rồi vào trấn y hỏi khách điếm Khương gia ở đâu, mọi người đều đồng thanh bảo đã đổi thành tửu lâu, hơn nữa còn là tửu lâu nổi danh nhất trấn này.
Khương Ly buông đũa: “Nổi danh ấy hả? Cũng có thể nói là vậy, nhưng chưa tới mức tốt nhất đâu, còn về phần xông xênh giàu có.
.
.”
“Nổi danh là được rồi!” Khổng Ngự kích động định nhào tới chỗ Khương Ly: “Tiểu chưởng quầy, ta.
.
.
Á á! !”
Lời chưa dứt miệng, Khổng Ngự đã bị người ta đá đít ngã rạp ra đất trông thê thảm vô cùng.
“Mông ta.
.
.” Khổng Ngự ôm mông rên la, vừa xoa mông vừa quỵ lụy đứng dậy: “Huynh làm cái quái gì đó!”
Tên thủ phạm Huyền Thanh vẫn điềm nhiên nhấp trà, dường như chuyện Khổng Ngự ngã chẳng liên quan quái gì tới hắn.
Khương Ly thấy Huyền Thanh lại tự dìm mình vô biển giấm thì buồn cười lắm rồi, nhưng thấy Khổng Ngự vẫn nhăn nhó ôm mông thì đành nhịn lại, giờ mà cười là thất đức lắm đấy.
Cậu ho nhẹ một tiếng: “Khổng Ngự, vừa rồi huynh muốn nói gì cứ tiếp tục đi.”
Cái ghế bên cạnh Khương Ly đã bị Huyền Thanh đá văng gãy làm đôi, Khổng Ngự chẳng băn khoăn lâu, kiếm cái ghế mới ngồi đối diện cậu: “Chưởng quầy nhỏ, cậu có muốn tới đạo quán nhà ta thăm thú thử không?”
“Thăm thú đạo quán nhà huynh?” Khương Ly chớp chớp mi, sau mới nhận ra ý của Khổng Ngự, y muốn dụ cậu làm viên ngoại Tiền thứ hai, quyên tiền sửa chữa cho Vân Lai quan: “Huynh muốn.
.
.”
“Đúng đúng đúng!” Khổng Ngự hóa gà mổ thóc gật đầu lia lịa: “Ta sẽ ở lại chạy việc cho cậu, yên tâm, sau này năm nào ta cũng sẽ thắp đèn bình an cầu phúc cho cậu nữa.
Cậu có lòng là tốt, không cần quá nhiều tiền đâu, chỉ sửa chữa cho bớt tồi tàn là được rồi, hôm nào về thăm thú đạo quan với ta nhé, cậu.
.
.”
“Không đi.”
Huyền Thanh đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Khổng Ngự, hắn đặt cạch chén trà xuống, lạnh lùng nhìn Khổng Ngự: “Không đi, không quyên, không sửa.”
Khổng Ngự: “.
.
.”
“Không phải chứ, sao huynh có thể nhẫn tâm thở ra mấy câu như vậy!” Khổng Ngự bất bình đáp trả Huyền Thanh: “Ta nói chuyện với chưởng quầy nhỏ thì liên quan gì tới huynh? Có bắt huynh quyên tiền đâu, xê ra!”
“Không đáng bỏ tiền thuê huynh chạy việc.” Huyền Thanh vô tình đáp trả.
Khổng Ngự trợn mắt giận dữ: “Ý gì đây? Huynh khinh thường ta ư, sức ta chấp hai người các huynh luôn đó.”
Nói rồi Khổng Ngự đứng bật dậy, xắn tay áo đi tới chỗ Huyền Thanh: “Ta nói cho huynh biết, huynh.
.
.
Á ui! ! !”
Không để ý, Khổng Ngự lại vấp trúng cái ghế Huyền Thanh đạp gãy lúc nãy, y ngã sóng soài trông mà đau dùm.
Thấy thế, Khương Ly không nhịn nổi nữa rồi, cậu không nể nang gì ôm bụng cười thành tiếng.
Mông ê ẩm không thôi, Khổng Ngự đau tới mức ứa nước mắt.
Kinh nghiệm chơi với Huyền Thanh lâu năm khiến y nhận ra ngay đây chắc chắn do hắn giở trò quỷ, Khổng Ngự vịn bàn đứng dậy, vừa ôm mông vừa ăn vạ: “Con lừa trọc thối