Một câu “Xin người tự trọng” của Khương Ly thành công khiến mặt Huyền Thanh rát đỏ, phong thủy luân chuyển vận đổi sao dời rồi ư? Lúc này Khương Ly chỉ mỉm cười đầy ẩn ý khiến Huyền Thanh cứ có cảm giác hắn vừa lưu manh với con nhà lành, cuối cùng chỉ biết bất đắc dĩ nhìn cậu.
Ý cười bên môi Khương Ly càng thêm sâu, cậu lại gần nói: “Hòa thượng nhỏ, trước người có thể đâu, vì ai, ai đã biến người thành ra thế này?”
.
.
Vì em.
Huyền Thanh thầm suy nghĩ, ngắm nhìn khuôn mặt Khương Ly ở khoảng cách gần, đôi môi đo đỏ khép mở khi nói chuyện xinh xắn tới mức hắn chỉ muốn đưa tay lên vuốt ve, yết hầu cũng dần khô nóng, có nuốt nước miếng mấy cũng không cứu vãn nổi.
Hắn biết đây chẳng phải cảm giác khát nước gì cho cam, mà là khát vọng, một khát vọng khiến trái tim hắn không còn bình tĩnh được như trước nữa.
Và đúng là Huyền Thanh không kìm chế nổi nữa, tay hắn run rẩy đưa lên, chậm rãi vuốt ve sườn mặt Khương Ly.
Khương Ly mới rửa mặt xong, tuy người vẫn còn nhớp nháp mồ hôi nhưng mặt vô cùng sạch sẽ.
Trời đêm lộng gió nên trên mặt cậu vẫn còn vương chút hơi lạnh, và bàn tay Huyền Thanh có thể cảm nhận rõ ràng,
Hắn khẽ vuốt ve làn da sáng như ngọc đó, ngón cái mân mê dần về phía đôi môi phớt hồng kia.
Thật mềm.
Đây là cảm giác đầu tiên của Huyền Thanh, chẳng lạnh lẽo giống khuôn mặt, đôi môi Khương Ly ấm áp vô cùng, khiến hắn chỉ muốn mơn trớn nó mãi.
Vì thường xuyên luyện võ, tay Huyền Thanh có lớp chai khá thô ráp, đối lập vô cùng rõ ràng với cánh môi mềm mại của Khương Ly.
Huyền Thanh chỉ mới nhẹ nhàng vuốt ve Khương Ly vài cái thôi, ấy thế mà cổ họng hắn đã khát khô như phải bỏng.
Trong lúc lơ đãng, Huyền Thanh vô thức tăng thêm lực tay, miết tới mức cánh môi kia đỏ rực vẫn chưa chịu tha cho cậu.
Ngay giây tiếp theo, Khương Ly bỗng há miệng, khẽ cắn ngón tay cái hắn.
“Hòa thượng nhỏ?” Khương Ly ngậm ngón tay Huyền Thanh, ánh mắt nhìn hắn thắc mắc hỏi: “Người muốn làm gì?’
Khi Khương Ly nói chuyện, đầu lưỡi ướt át mềm mạt khẽ quét ngang qua ngón tay Huyền Thanh khiến hơi thở hắn càng thêm dồn dập, đôi mắt cũng sâu thăm thẳm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đâu chỉ có thể, lý trí Huyền Thanh mong manh hơn hắn tưởng, lúc này hắn chẳng suy nghĩ được điều gì khác ngoài người trước mắt, cơ thể cũng nóng bừng lên vì ai đó.
“.
.
.
Muốn hôn em.”
Huyền Thanh khàn giọng nói, hắn nhẹ nhàng rút ngón tay bị Khương Ly ngậm ra, vòng tay ôm chặt eo cậu, lại đỡ gáy cúi đầu dịu dàng hôn lên môi kia.
Ngay khi môi chạm môi, Huyền Thanh khẽ run lên, một xúc cảm ngọt ngào kỳ lạ đang phá kén chui ra, thậm chí bùng lên mạnh mẽ tít tận nơi sâu thẳm trong tâm hồn khiến cả người hắn nóng bừng.
Đôi môi Khương Ly mềm mại hơn nhiều so với lúc Huyền Thanh dùng tay vuốt ve ban nãy, hắn quyến luyến liếm mút nó như thể đã hôn cậu vô số lần, chính vì sự quen thuộc ấy nên trong thâm tâm hắn cũng dâng lên cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có.
Nhưng rất nhanh Huyền Thanh mất thỏa mãn với việc đụng chạm đơn giản như vậy, đầu lưỡi hắn vội vàng vào trong thăm dò, bắt lấy đầu lưỡi mềm mại của người vừa trêu chọc ngón tay hắn, lại quấn quýt không cho Khương Ly có cơ hội kháng cự.
Vốn Khương Ly còn tưởng cho dù độ yêu thích có tăng, nhưng với tính cách của Huyền Thanh thì hai người vẫn sẽ phải dây dưa nhập nhằng thêm một thời gian nữa.
Không ngờ nay mới khiêu khích đôi ba câu thôi Huyền Thanh đã tự sập bẫy, chủ động tiến tới hôn cậu.
Trong phòng tắm, hai người dán sát vào nhau, dễ dàng nghe thấy hơi thở gấp gáp và tiếng tim đập thình thịch chẳng biết của ai, nhưng lúc này họ không quan tâm tới điều đó, chỉ biết ôm chặt lấy nhau mà hôn quấn quýt.
“Ly nhi!”
Bên ngoài chợt có tiếng cha Khương gọi to, nghe giọng nói vang lên từ sân, hai người đang trong biển tình say đắm đột nhiên bừng tỉnh!
Vừa rồi hai người múc nước chưa đóng cửa, chỉ cần cha Khương vào sân sẽ có thể chứng kiến tất cả.
Dù sao đây vẫn là thời đại phong kiến, nào có chuyện chấp nhận đồng tính luyến ái như thời hiện đại được cơ chứ.
Hơn nữa không ít lần cha Khương nhắc tới chuyện Khương Ly phải sớm ngày rước con dâu về, tuy cậu chẳng để tâm nhưng cũng không muốn làm ông buồn.
Hai người buông tay, Khương Ly khẽ nói: “Cha ta tới rồi, người đừng dọa ông ấy!”
Ánh mắt Huyền Thanh nhìn thoáng qua Khương Ly, chỉ thấy cánh môi cậu càng thêm thắm lại.
Lòng có ham muốn nhưng cha Khương đã tới ngày càng gần, hắn vẫn biết chừng mực.
Tính tới tính lui, cuối cùng Huyền Thanh nói một câu “Vậy để ta ra ngoài” rồi đi, vì bước quá nhanh nên còn vấp thùng gỗ suýt té lăn quay ra đất.
Nghe Huyền Thanh ảo não niệm “A di đà Phật” mà Khương Ly không nhịn được bật cười, chỉ thấy hắn luống cuống dựng thùng gỗ dậy, bước nhanh ra khỏi phòng tắm, còn không quên đóng cửa lại cho cậu.
Cái cảnh chạy trối chết này quá quen rồi, cửa vừa đóng, Khương Ly càng cười to hơn, thậm chí phải ôm bụng khuỵu xuống mà cười.
“Chúc mừng ký chủ.” Hệ thống thông báo: “Độ yêu thích của nam chính tăng 10%, giờ đã đạt 88% rồi đó!”
Khương Ly khẽ nhắm mắt, mỉm cười: “Tốt rồi.”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ngoài cửa, thấy Huyền Thanh đi dọc hành lang, cha Khương chào một tiếng “Hòa thượng Huyền Thanh” rồi vội vã vào sảnh chính tiểu viện.
Nghe tiếng chào vội vã vừa rồi, chưa kịp chờ hắn đáp lại đã đi, có vẻ cha Khương tìm Khương Ly có chuyện cần nói rồi đây.
May Huyền Thanh kịp cản lại, hắn báo ông biết Khương Ly hẵng còn tắm nên chờ lát đã.
Cha Khương nghe vậy vỗ trán bật cười: “Xem ta này.
Ly nhi bận bịu cả ngày nay rồi, chắc giờ mệt lắm nên mới đi tắm gội thư giãn.
Chỉ do ta quá mừng vì lợi nhuận thu về hôm nay, muốn chia vui với nó nên quên béng mất.”
Vừa rồi trong lúc ông tính sổ, phát hiện ngoại trừ số tiền chi ra cho việc tuyên truyền, chỉ riêng số tiền thu về hôm nay đã lời gấp đôi.
Chi ít thu nhiều, đương nhiên là nhờ bản lĩnh của con trai ông hết, thế nên tính toán xong xuôi, cha Khương mới chạy ngay đi tìm con trai muốn báo tin vui.
Biết Khương Ly đang tắm, cha Khương lại về tửu lâu, ông vẫn còn chút việc chưa làm xong.
Cha Khương đi rồi, trong sân chỉ còn mỗi Huyền Thanh đứng bần thần giữa sân, tay còn cầm một chiếc thùng gỗ vừa rồi múc nước giúp Khương Ly.
Hắn ngó phòng tắm, bắt đầu tính xem nếu vào thì có bị cha Khương bắt quả tang bất chợt nữa không.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Huyền Thanh quyết định