Một câu “Chán sống rồi à?” của Kiều Hi thành công khiến Lục Hành câm nín, thực sự không biết do vợ hắn quá lợi hại hay do hắn quá vô dụng trong mắt mẹ hắn.
“Mẹ à.” Lục Hành phản bác: “Con không đồng ý với quan điểm này đâu nhé, chán sống là thế nào? Huấn luyện viên Khương đâu có hung dữ tới vậy, với lại con cũng đâu có tệ lắm đâu?”
“Tôi lại đẻ ra anh.
Anh thế nào mẹ anh còn không biết à?” Kiều Hi hừ mũi.
Huyền Ưng chợt phì cười, Kiều Hi nghe thấy lại bùng nổ: “Huyền Ưng, cậu còn mặt mũi để cười à? Hai người một đứa nói không giữ lời, một tên thậm thụt thông đồng làm chuyện xấu, cười cái gì mà cười! ! !”
Lục Hành: “.
.
.
Xin mẹ bớt giận.”
Huyền Ưng: “.
.
.
Vương hậu bớt giận.”
Kiều Hi bình tĩnh lại, ném cho Lục Hành câu “Theo mẹ.” rồi đi thẳng về tẩm cung của mình.
Về tới phòng riêng, Kiều Hi kéo Lục Hành lại hỏi cho rõ chuyện về Khương Ly là thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà đã nghe chuyện Khương Ly bị điều tới Học viện làm huấn luyện viên, không ngờ lại đứng lớp Lục Hành, đã thế thằng nhãi ranh này còn nảy sinh tình cảm với cậu ấy nữa chứ.
“Đúng như đã nói, đó là vợ tương lai của con.” Lục Hành nói ít hiểu nhiều.
Kiều Hi thật sự không thể tin nổi con trai mình lại dám dây dưa với Khương Ly, đã vậy nếu đúng như lời Lục Hành nói thì người ta vẫn chưa thèm chấp nhận con trai bà nữa.
Trước khi xảy ra sự kiện ở hành tinh Will, tuy Khương Ly sống với thân phận Beta nhưng với năng lực cao siêu, dung mạo tuấn mỹ thì cậu có không ít người ngưỡng mộ và theo đuổi.
Chỉ là xưa nay chưa từng nghe đồn Khương Ly ưng ý một ai, với cậu mà nói, người thân xung quanh cậu vỏn vẹn chia thành ba loại: Cấp trên – Cấp dưới – Bạn bè.
Tuy Kiều Hi luôn miệng chê Lục Hành nhưng trong mắt người làm cha làm mẹ, có ai ưu tú hơn con trai mình đâu cơ chứ?
Nhưng con trai mình yêu trúng người xuất sắc hơn nó quá nhiều lần thì mọi chuyện không còn đơn giản vậy nữa.
Nghĩ tới đây, Kiều Hi cau mày: “Tương lai? Mẹ tưởng anh yêu đơn phương?”
“Đương nhiên là không rồi!” Lục Hành phản bác, tuy chưa công bố chính thức nhưng nhìn thái độ của Khương Ly thì cậu không có vẻ gì là ghét hắn, thậm chí còn khá thích hắn.
Có lẽ do hiện tại Lục Hành hắn còn quá yếu, ít ra cũng phải giành được cúp quán quân về rồi hẵng tính tới chuyện công khai.
“Thế rồi anh lấy thân phận ra bắt ép người ta phải yêu anh?” Kiều Hi hỏi chuyện.
“.
.
.
Con là loại người này à?” Lục Hành cạn lời, chưa nói đến chuyện hắn tự khinh bỉ chuyện này, phải biết rằng Khương Ly không phải là người sẽ cam tâm chịu khuất phục trước cường quyền, nếu không ngày đầu huấn luyện viên đã chẳng phá nát giường hắn, đã thế còn đánh cho Kate bầm dập.
Đương nhiên Kiều Hi biết con trai mình không phải loại người như vậy, bà gật đầu: “Tuy mẹ chưa hiểu biết gì về Thiếu tá Khương nhiều nhưng cũng từng nghe qua không ít chuyện liên quan tới cậu ấy, là một người rất đáng kính nể, cho nên con nhớ này, không bao giờ được cưỡng ép cậu ấy, nghe chưa?”
“Xin vương hậu yên tâm, chủ nhân sẽ không làm ra loại chuyện đó đâu.” Huyền Ưng lên tiếng đỡ hộ.
Lục Hành thấy Huyền Ưng lên tiếng bảo đảm cho mình thì nghẹn ngào xúc động, không uổng công hắn chẳng màng mưa rền gió dữ cứu nó ra khỏi tầng hầm, giây tiếp theo đã nghe nó nói: “Dám uy hiếp huấn luyện viên Khương ư? Thực lực của chủ nhân còn lâu mới đủ tầm.”
Lục Hành: “.
.
.” Câm miệng dùm cái.
Kiều Hi vẫn chưa nguôi giận, nghe Huyền Ưng lên tiếng thì cơn bực lại xông lên, bà lạnh giọng nói: “Câm miệng, tí nữa tôi tính sổ với cậu sau.”
Huyền Ưng: “.
.
.”
Kiều Hi nhìn Lục Hành: “Con thành thật nói mẹ biết, tình cảm của con với Thiếu tá Khương là nghiêm túc, hay chỉ hứng thú nhất thời thôi?”
“Đương nhiên là nghiêm túc rồi.” Lục Hành nghiêm nghị đáp: “Nếu thầy ấy mà đồng ý thì con đã mang người về ra mắt ngay trong hôm nay rồi.”
Kiều Hi gật đầu, giờ thì bà hài lòng rồi.
Từ sau khi Khương Ly tự cắt tuyến thể, trong mắt người dân Tinh tế cậu là một Omega không hoàn chỉnh, nhưng những người đó không bao gồm Kiều Hi.
Đối với bà mà nói, tuyến thể và pheromone chỉ là chất xúc tác cho tình cảm thăng hoa mà thôi, không thể thay mặt đại diện cho tình yêu chân chính được.
Nếu Lục Hành yêu Khương Ly nghiêm túc và Khương Ly cũng bằng lòng thì bà sẽ rất vui vẻ mà chúc phúc cho cả hai, dù sao thì trong ấn tượng của bà, đối phương là một nhân vật vô cùng ưu tú.
“Có cơ hội thì dắt người về cho cha mẹ gặp mặt, biết chưa?” Kiều Hi nói.
“Vâng!” Lục Hành vui vẻ cười, thấy tâm trạng của bà tốt hơn thì tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Vậy con có cần chuyển trường nữa không? Tình thầy trò có vẻ không ổn lắm.”
Nói tới đây là Kiều Hi về chuyện chính ngay, hừ lạnh một tiếng: “Nói như thể anh đã theo đuổi người ta thành công rồi vậy, gác chuyện này qua một bên đã, để Huyền Ưng lại đây đi rồi đi đâu thì đi.”
Huyền Ưng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không muốn.
.
.”
Lục Hành: “Mẹ.
.
.”
“Mẹ không có thời gian đùa giỡn với con đâu.” Kiều Hi bình tĩnh lại, nhưng bà vẫn cương quyết không chịu nhường bước: “Mẹ không trách những chuyện kia nữa, nhưng con hứa với mẹ rồi, mẹ hy vọng con giữ lời hứa đó.”
Lục Hành từng hứa với bà, mai sau sẽ không thi Học viện quân sự, sẽ không nhập ngũ, sẽ không ra chiến trường.
Bà nhất thời mềm lòng, đồng ý cho hắn nhập học Học viện, nhưng giờ không thể mềm lòng cho hắn đem Huyền Ưng đi được.
Xưa kia khi hai con trai cả của bà còn sống, chồng bà từng nói, con trai út của hai người cũng là một chiến binh sinh ra là để ra trận, nó sẽ cùng hai anh trai lập nên ngàn vạn chiến công hiển hách, đánh đâu thắng thắng đó, không gì cản nổi.
Khi đó bà không cản ước mơ của Lục Hành, đã vậy còn tặng cơ giáp chờ ngày con trai trưởng thành, để nó nuôi giấc mộng chinh chiến tứ phương, du ngoạn khắp ngân hà.
Mãi cho tới khi hai con trai lớn tử trận, bà mới nhận ra thế sự vô tình, rồi đây một khi bất cẩn bà sẽ mất con trai mãi mãi.
Hai thi thể khoác tấm chiến bào đẫm máu được binh lính đưa về trong bi thương.
Rõ ràng trước khi xuất chinh, hai đứa còn ôm bà hứa hẹn sẽ trở về trong vinh quang, chẳng ngờ cuối cùng chỉ còn là hai cái xác chết không nhắm mắt nằm trước mặt bà.
Một thời gian dài sau đó, bà thường xuyên mơ thấy người ngã xuống tiếp theo sẽ là Lục Hành.
Bà lo lắng, bất an, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi, bà không thể chịu nổi nỗi đau mất đi người thân thêm một lần nào nữa.
Giờ bà không còn cách nào khác, chỉ