Lúc sống một mình, thời điểm cô đơn nhất chính là dịp lễ, Tết.
Tạ Tịch hiểu, Giang Tà cũng hiểu.
Hiện tại hai người họ ở chung, Tết năm nay đã hoàn toàn khác trước.
Một người cộng thêm một dĩ nhiên không chỉ đơn giản là bằng hai người, mà đủ để lấp đầy một căn phòng bằng sự hạnh phúc và thỏa mãn.
Cuối năm đến gần, Tạ Tịch bắt tay vào tổng vệ sinh, Giang Tà thì lần này có nói gì cũng không chịu đi nghỉ.
Lý do của y rất đúng lý hợp tình: “Hết năm em cũng nên nghỉ ngơi.
”
Tạ Tịch nói: “Không sao đâu ạ.
”
Giang Tà kiên quyết: “Không được, đến cả tôi cũng được nghỉ, lý nào em lại không?”
Tạ Tịch cong mắt cười: “Cho dù được nghỉ em cũng nên tổng vệ sinh nhà mình mà.
”
Cụm từ “nhà mình” thoát ra từ miệng cậu khiến Giang Tà ngọt sâu răng, đừng nói là tổng vệ sinh, Tạ Tịch có quét dọn cả địa cầu y cũng phải làm cùng với cậu.
“Khụ…” – Nguy hiểm thật, may mà chưa váng đầu.
Giang Tà nói: “Vậy tôi cũng nên tổng vệ sinh nhà mình.
” – Y nhịn không được nhắc lại cụm từ kia, trong lòng có bao nhiêu thích ý.
Tạ Tịch nghe ra, lúc trước cậu nói vậy kỳ thực có hơi xấu hổ, sợ bản thân tự mình đa tình.
Nhưng Giang Tà cũng dùng cụm từ “nhà mình” đáp lại khiến cõi lòng Tạ Tịch ấm áp đến độ chính bản thân cậu cũng không hiểu tại sao.
Người nhà là như thế nào nhỉ?
Mẹ Tạ Tố của cậu vốn không phải.
Vậy chắc chắn là giống Giang Tà rồi.
Tạ Tịch không tiếp tục kiên trì nữa, vệ sinh nhà cửa cùng với Giang Tà.
Đồng chí Giang trên thông thiên văn dưới tường địa lý, đến cả quét dọn vệ sinh cũng tranh bằng được.
Tạ Tịch cầm máy hút bụi lên, y giành lấy, ngoại trừ nấn ná trong phòng Tạ Tịch lâu hơn chút, các phòng khác chỉ khua mất ba phút; Tạ Tịch cầm cây lau nhà, y cũng giành lấy, chui tọt vào phòng Tạ Tịch trước, đến cả gầm giường cũng lau bằng sạch; Tạ Tịch cầm lấy giẻ lau, Giang Tà bưng thẳng chậu nước đi, giọng chỉ huy: “Phòng em có mấy quyển sách, vào trong tìm chỗ cất đi.
”
Tạ Tịch vừa bước vào phòng đã suýt bị sàn nhà sáng bóng chói cho mù mắt.
Lợi hại! Mặt sàn trơn bóng nhường này… làm cậu không nỡ đặt chân.
Nhưng chỉ có trong phòng cậu mới sạch sẽ vậy thôi, so sánh với bên ngoài, sàn nhà phòng khác chỉ muốn khóc thét: Cùng là sàn nhà, vì sao bên anh lại xuất sắc thế?
Hai mươi sáu tháng chạp, Giang Tà nói: “Chúng ta viết chữ Phúc đi.
”
Tạ Tịch chớp chớp mắt: “Không phải đêm ba mươi mới treo sao ạ?”
Giang Tà rõ ràng chẳng có năm nào ăn một cái Tết tử tế nhưng lại rất thông thạo: “Qua Tết ông Công ông Táo, muốn cầu may mắn phải chọn ngày chẵn.
” – Xác định năm sau bọn họ đã có đôi có cặp.
Tạ Tịch cười nói: “Thì đêm ba mươi cũng là ngày chẵn mà.
”
Giang Tà sắp xếp mọi việc đâu ra đấy: “Hôm nay viết chữ Phúc, viết xong đi mua đồ Tết, hai mươi tám treo chữ, đến ba mươi chúng ta không cần ra ngoài nữa, ở nhà chuẩn bị cơm tất niên.
”
Tạ Tịch đặc biệt thích cảm giác nghi thức ngày Tết này, cậu trịnh trọng gật đầu: “Nghe thầy hết ạ!”
Ngoan thật đấy! Giang Tà không dám nói ra nhưng yêu thương đong đầy trong mắt sắp tràn ra đến nơi rồi.
Tạ Tịch vội vàng nói: “Thầy để em.
”
Giang Tà bảo: “Tôi mài mực, em viết đi.
”
Tạ Tịch xấu hổ nói: “Em viết không được đẹp lắm.
”
Giang Tà bảo: “Không sao, em viết chữ Phúc rồi treo lên, sang năm nhất định sẽ gặp nhiều may mắn.
”
Tạ Tịch không giỏi viết chữ bằng bút lông nhưng cậu thích lời Giang Tà nói, bèn cầm lấy bút viết một chữ Phúc như khi viết bằng bút máy.
Tạ Tịch cười xấu hổ: “Xấu quá đi!”
Giang Tà khen: “Rất đáng yêu!”
Tạ Tịch nói: “Là non tay phải không ạ?”
Giang Tà chân thành đính chính: “Là rất đáng yêu, thật đấy.
”
Trong lòng Tạ Tịch ấm áp, cầm lấy bút nghiêm túc viết thêm chữ nữa, sau đó…
“Quả nhiên rất khó mà!” – Tạ Tịch đứng xê ra nói: “Thầy lại viết đi ạ.
”
Giang Tà nhận lấy bút lông, động tác tùy ý tự nhiên, một chữ lớn như rồng bay phượng múa xuất hiện trên trang giấy đỏ.
Ánh mắt Tạ Tịch sáng bừng lên, khen ngợi không ngớt: “Đẹp quá!”
Tâm trạng Giang Tà rất tốt, đổi kiểu chữ viết thêm mấy tờ nữa.
Tạ Tịch trợn mắt há hốc mồm: “Đây là thể chữ Sấu Kim phải không ạ? Đẹp thật đấy!” – Cậu biết thể chữ này vì nó khá dễ nhận biết.
Giang Tà hỏi: “Thích kiểu này à?”
Tạ Tịch gật đầu: “Thích cả ạ, kiểu này nhìn đơn giản hơn chút.
”
Giang Tà đưa bút cho cậu, nói: “Tôi dạy em viết.
”
Tạ Tịch không nghĩ quá nhiều, chỉ bảo: “Luyện chữ cần thời gian, nào có chuyện nói dạy là…”
Nói được nửa chừng cậu đột nhiên im bặt, bởi vì Giang Tà đã đứng sau lưng, cầm lấy tay cậu.
“Thả lỏng cổ tay ra, cảm nhận thế bút.
” – Giọng nói của Giang Tà vang lên bên tai Tạ Tịch, giống như từng đợt gió nóng thổi qua khiến lỗ tai cậu nóng đến phát run.
Tạ Tịch ngừng thở, cố gắng nhìn tờ giấy đỏ, nhưng căn bản không tập trung nổi.
“Đúng rồi đấy, cứ thế!” – Giang Tà di chuyển cánh tay, cầm theo tay cậu vạch nét trên tờ giấy đỏ, một chữ Phúc viết theo thể Sấu Kim xinh đẹp và ngay ngắn xuất hiện.
Tạ Tịch ngơ ra, chỉ cảm thấy sau lưng, lỗ tai và phần tay được nắm lấy nóng ran lên.
Giang Tà bảo: “Sao, có cảm giác gì?”
Tạ Tịch đỏ bừng mặt, run giọng nói: “Thầy, thầy!”
Giang Tà: “Hử?”
Tạ Tịch cắn chặt môi dưới để ép mình tỉnh táo lại, cậu nói: “Em… muốn tự mình viết thử.
”
Giang Tà