Tạ Tịch cảm thấy bên phải là của mình, mà bên trái cũng giống của mình lắm.
Cậu xoắn xuýt hồi lâu, nhắm hai mắt lại chọn bừa một chiếc.
Chiếc nào cũng được, dù sao… Giang Tà đều dùng qua cả rồi.
Trước kia không có cảm giác gì, hiện tại Tạ Tịch lại thấy nóng bừng cả mặt, tay cầm cốc cũng chẳng có tí sức nào.
Cậu tốn rất nhiều thời gian mới rót được nước ấm, bê sang thư phòng.
Giang Tà vẫn đang miệt mài viết chữ.
Bộ dạng của y chuyên chú, ngón tay cầm bút thon dài, phần cẳng tay lộ ra bên ngoài vô cùng rắn chắc, nhiều khi Tạ Tịch cảm thấy Giang Tà không giống một giảng viên đứng trên giảng đường, cũng không giống một người sẽ cầm bút lông viết thư pháp.
Trên người y chẳng mang chút dáng vẻ con nhà thư hương nào, nhưng khi y làm hết thảy những điều này lại mang đến cho người ta cảm giác y đáng nhẽ ra nên là như vậy.
Giang Tà thật thần kỳ!
Y làm gì cũng khiến người khác cảm thấy bản thân đều có thể làm tốt.
Đó là sự tự tin ăn sâu vào máu – thứ mà Tạ Tịch không có.
Cho dù bọn họ đều một thân một mình thì cuộc sống giữa hai bên vẫn khác xa nhau.
Khóe miệng Tạ Tịch cong cong, trong đôi mắt rũ xuống ánh lên vẻ dịu dàng.
Cậu phải may mắn lắm mới có thể gặp được Giang Tà.
Tạ Tịch bưng cốc nước tới, Giang Tà mới viết xong một chữ, y vươn người dậy đúng lúc Tạ Tịch đang cúi người, cả hai suýt chút nữa thì va vào nhau.
Giang Tà đỡ lấy tay cậu: “Cẩn thận!” – Cốc mà đổ là đống chữ bọn họ viết đi đời nhà ma luôn.
Tạ Tịch cười tít mắt.
Giang Tà hỏi: “Sao thế?”
Tạ Tịch đáp: “Chỗ này của thầy dính mực.” – Cậu chỉ vào má trái y.
Giang Tà cười nói: “Không ăn dính mực là may rồi, bên này hả?” – Y cảm giác được ở bên nào nhưng lại cố tình khua tay lung tung.
“Ở đây cơ.” – Tạ Tịch tiếp tục chỉ.
Giang Tà chuẩn xác tránh đi vị trí đúng: “Ở đây?”
Tạ Tịch bất đắc dĩ nói: “Thầy đừng nhúc nhích, để em lau cho.”
Giang Tà lập tức thả tay xuống, xích mặt lại gần cậu: “Nhanh lau cho tôi nào, chốc nữa không cẩn thận quệt phải thì tôi thành con mèo hoa bự mất.”
Y dán sát mặt lại khiến đôi mắt hai màu sáng lấp lánh không cần điểm tô chút gì cũng trông cực kỳ giống loại mèo quý giá nào đó.
Tạ Tịch cầm lấy khăn tay cẩn thận lau mặt cho y.
Giang Tà nhìn chằm chằm cậu: “Lau sạch được không?”
Hai người cách nhau rất gần, vừa mở miệng nói chuyện mà như thổi khí bên tai.
Da mặt Tạ Tịch mỏng, thoắt cái đỏ bừng lên, cậu lắp bắp: “Được ạ… À, nhưng thầy vẫn nên nhanh chóng đi rửa mặt thì hơn.” – Khăn tay khô không thể lau sạch hoàn toàn.
Trong mắt Giang Tà ngập ý cười, y cố tình hỏi: “Sao mặt em đỏ thế?”
Tạ Tịch: “!” – Đôi mắt chột dạ đảo tới đảo lui, câu mất luôn hồn phách của người nào đó.
“Đỏ lắm ạ?” – Mãi sau Tạ Tịch mới chịu mở miệng, mặt càng đỏ hơn, cậu dán tay lên mặt, miễn cưỡng nói: “Đại khái là…”
Hầu kết Giang Tà trượt lên trượt xuống, giúp cậu kiếm một cái cớ: “Trong phòng nóng quá phải không?”
Tạ Tịch lập tức vin vào: “Vâng! Nhiệt độ hơi cao! Em, để em đi điều chỉnh điều hòa.”
Giang Tà đứng chôn chân tại chỗ, ngơ ngẩn cứ như người thả hồn lên mây, y nói: “Ừ!” – Phải chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống, y cũng cần hạ nhiệt.
Hai người xem như viết xong chữ Phúc, Tạ Tịch trải tất cả giấy lên mặt đất chờ mực khô.
Lúc này cậu mới tỉnh táo lại, nhìn mặt chữ sứt sẹo mình viết mà buồn cười cảm thán: “Em viết chữ xấu quá!”
Giang Tà như thể đang biết cậu suy nghĩ gì, y nói: “Vịt con xấu xí phải trưởng thành mới là thiên nga xinh đẹp nhất.”
Tạ Tịch không mấy hứng thú với chuyện luyện chữ: “Đáng tiếc nó còn chưa trưởng thành.”
Giang Tà lại nói: “Không sao, người biết thưởng thức sẽ vĩnh viễn coi bọn chúng là châu báu.”
Lời này quá thẳng thắn, trái tim Tạ Tịch giật thót một cái, bàn tay không tự chủ được nắm chặt.
Giang Tà đến ngưỡng là dừng, chuyển chủ đề cho cậu có cơ hội thở dốc: “Đi thôi, không còn sớm nữa, chúng ta đi sắm đồ Tết nào.”
Tạ Tịch dịu giọng đáp: “Vâng ạ.”
Hai người cùng thay quần áo rồi ra ngoài.
Giang Tà nói: “Đến siêu thị gần đây đi, đi xa hơn phỏng chừng lại tắc đường.”
Hai sáu tháng chạp đã có kha khá người được nghỉ, đi xa kiểu gì cũng bị vây trong cảnh hoài nghi cuộc đời.
Tạ Tịch không có ý kiến gì, kỳ thực cậu cảm thấy trong nhà đủ đầy cả rồi, hiện tại cũng rất tiện, căn bản không cần tích trữ đồ Tết, muốn ăn gì cứ ra ngoài là mua được đồ tươi mới ngay.
Nhưng Tết nhất mà không tích trữ chút đồ cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Cậu và Giang Tà chưa ăn một cái Tết tử tế bao giờ cho nên đặc biệt coi trọng Tết năm nay, như thể ôm tâm lý bù đắp cho những năm đã bỏ lỡ vậy.
Cho dù không cần mua gì cũng phải nghiêm túc hoàn thành khâu sắm đồ Tết.
Sau khi đỗ xe, cả hai cùng vào siêu thị.
Trong mấy tháng ở chung, hai người đã đi dạo siêu thị với nhau rất nhiều lần, dù sao suốt ngày ăn cơm ở nhà, đâu thể thiếu việc đi mua đồ ăn thức uống.
Giang Tà đẩy xe, Tạ Tịch đi phía trước lựa đồ.
Giang Tà nói: “Ăn Tết có cần mua thêm bát mới không?”
Tạ Tịch đáp: “Không cần đâu, nhà chúng ta đủ bát rồi mà.”
Giang Tà bảo: “Mua bát mới là phong tục.”
Tạ Tịch ngẫm nghĩ rồi bảo: “Em nhớ mua bát mới là hy vọng sang năm trong nhà có thêm thành viên mới?”
Giang Tà thực sự không biết chuyện này: “Thế hả?”
Tạ Tịch nói: “Chắc ý tứ là con đàn cháu đống.”
Giang Tà lập tức từ bỏ việc mua bát mới: “Hai chúng ta là đủ rồi, không cần nhiều thêm người nào khác.”
Lời y nói khiến tim Tạ Tịch đập rộn ràng, suy nghĩ tán loạn cả lên.
Giang Tà bảo: “Mua cả riềm giấy nữa, đâu thể dán mỗi chữ Phúc lên cửa được.”
Tạ Tịch vội vàng gật đầu: “Vâng!”
Giang Tà cầm một cuộn riềm giấy ném vào xe đẩy.
Tạ Tịch nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói: “Giấy đấy chẳng phải dùng khi kết hôn sao thầy?” – Bên trên còn có chữ Hỉ to đùng kìa.
Giang Tà nói: “Phân biệt làm gì, đón Tết cũng là việc vui mà, chúng ta đã có nhiều chữ Phúc như vậy thì trên cửa sổ dán chữ Hỉ đi.”
Tạ Tịch nói: “Này là chữ song hỷ mà.”
Chữ trang trí dùng khi kết hôn, mang hàm ý song hỉ lâm môn!
Giang Tà chỉ vào chữ Hỉ rồi nói: “Bên trái là em, bên phải là thầy, năm sau hai chúng ta đều có chuyện vui vẻ, không tốt hay sao?”
Việc mừng và chuyện vui vẻ đâu giống nhau!
Mặc dù việc mừng quả thực khiến người ta rất vui vẻ.
Thế nhưng… Thế nhưng,…
Giang Tà trầm ngâm nói: “Bạn nhỏ à, tư tưởng này của em rất nguy hiểm đó.”
Tạ Tịch thình lình ngẩng đầu lên, cho rằng suy nghĩ trong đầu cậu bị y nhìn thấu.
Giang Tà lại nói: “Chẳng nhẽ năm sau em muốn vui vẻ một mình chứ không muốn tôi vui vẻ?”
Tạ Tịch: “…”
Xong