Trò chơi: Atlantis thất lạc
Chương 70: Tam hoàng tử: Thật mất mặt, ba hoàng tử cùng tranh giành một thị vệ
—-— ♥• •♥ ——-
Hiện giờ đầu óc Tạ Tịch linh hoạt cực kỳ, nếu là trước kia có đánh chết cậu cũng không tin mình lại có thể tìm ra được nhiều lý do như vậy.
Bây giờ...!
Mặc dù mới mười chín tuổi nhưng cậu đã trải qua đầy tang thương.
Tạ Tịch trả lời lão Nhị và lão Tam: "Thật ngại quá điện hạ, em vừa rời khỏi thành để chuẩn bị nói với người trong nhà...!nói chuyện của chúng ta." Phía sau nhất định không thể thiếu một biểu tượng mặt cười.
Một đoạn văn mẫu sao chép điển hình này lại dỗ dành được hai vị điện hạ, người này so với người kia còn vui vẻ hơn.
Lão Nhị dịu dàng nói: "Sao em không nói trước với ta, để ta đưa em đi."
Lão Tam khó chịu bảo: "Chuyện này cần gì phải nói, chẳng lẽ bọn họ còn không đồng ý hả?" Đằng sau dấu chấm hỏi lộ vẻ chột dạ và căng thẳng.
Tạ Tịch vội vàng trả lời: "Điện hạ bận rộn như vậy, em không muốn quấy rầy, hơn nữa chuyện này vẫn cần chính em về nói trước thì tốt hơn." Lúc gửi tin đi Tạ Tịch còn xác nhận lại nhiều lần, nội dung nhắn khác nhau nên sợ nhất là gửi sai người.
Sau khi xác định mọi thứ đều đúng Ta Tịch mới trả lời Tam hoàng tử: "Chẳng lẽ điện hạ đang đùa với em sao, chuyện, chuyện cưới xin dĩ nhiên phải báo với người nhà một tiếng rồi."
Giọng điệu và cảm xúc đều rất đúng, gửi thôi!
Hai người này chắc đang nhìn chằm chằm máy truyền tin, nhắn lại cực kỳ nhanh.
Lão Nhị: "Lúc nào trở về thì bảo trước với ta một tiếng, ta đi đón em."
Lão Tam: "Ta sẽ đem chuyện này nói đùa với em à? Hừ, lúc nào trở về, ta đi đón em?"
Tạ Tịch: Tiên sư các anh đừng tới đón tôi, tôi sợ dọa chết các anh đó!
Cậu trả lời: "Đây không phải việc nhỏ, em sợ người nhà không tiếp thu được, em sẽ tìm cơ hội để nói với mọi người, điện hạ đừng nên tới, bọn họ chỉ là dân thường thôi, sẽ sợ đó."
Sau đó cậu lại kiếm lý do thoái thác khác gửi cho lão Nhị.
Cậu nói chuyện vô cùng hợp lý, không dám nói nhiều nhưng kéo dài hai ba ngày không thành vấn đề.
Tạ Tịch từng nghĩ đến chuyện để Colin chết, khóa lại tiến độ của lão Nhị và lão Tam, dù sao cậu cũng có skill miễn đau đớn của Bánh Bao Xá Xíu, chết một lần cũng không việc gì.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì cậu thấy cách này có độ nguy hiểm cực lớn.
Tình huống của lão Nhị và Lão Tam hoàn toàn khác với lão Ngũ và lão Lục.
Lúc trước Seyin chưa từng hứa hẹn gì, sau khi cậu chết, hai người kia tự bổ não nên mới soát được đầy tiến độ.
Cho nên trong lòng bọn họ, Seyin chính là ánh trăng sáng không thể mờ, bọn họ càng nhớ thì tiến độ càng ổn định.
Lão Nhị và lão Tam lại khác, Colin đã hứa hẹn với bọn họ quá nhiều, ngay cả chuyện cầu hôn cũng đồng ý rồi.
Nếu Colin chết thì hai người bọn họ sẽ làm loạn đến trình độ nào?
Nháo nhào thì mọi chuyện sẽ bị phanh phui, rồi bọn họ sẽ biết Colin bắt cá hai tay.
Theo đó, Colin đã chết đi còn đáng để yêu sao?
Ảo tưởng trong lòng bọn họ tan vỡ, thanh tiến độ sẽ tụt thành dạng gì?
Cho nên Colin không thể chết, chỉ khi cậu sống thật tốt thì mới có thể ổn định hai người này!
Mặc dù Tạ Tịch nhọc lòng muốn chết nhưng cũng nhanh thôi.
Tạ Tịch nhìn thanh tiến độ, cảm thấy mình chỉ kém chút xíu nữa thôi, hoặc là bay bổng lên rồi rời khỏi thế giới này, hoặc là ngã xuống chết trong tay bọn họ.
Nghĩ như vậy, Tạ Tịch lại sục sôi ý chí, trong lòng dâng lên cảm giác sôi trào nhiệt huyết muốn quyết chiến một trận với Boss cuối.
Chẳng qua Boss ải này có hơi nhiều, hình thức chiến đấu cũng có hơi kỳ quái...!
Tạ Tịch giải quyết xong lão Nhị và lão Tam mới rảnh trả lời lão Tứ.
"Điện hạ muốn ăn gì?"
"Tùy em, em muốn ăn gì thì chúng ta ăn đó."
Tạ Tịch có đánh chết cũng không muốn rời khỏi chỗ ở của thị vệ, thế là cậu đề nghị: "Trước giờ điện hạ vẫn luôn mời cơm, lần này để em mời có được không?"
Tứ hoàng tử trả lời: "Không sao đâu, giữa chúng ta không cần phân định rạch ròi như vậy."
Tạ Tịch không đồng ý: "Cho dù kết hôn rồi em cũng không thể đơn phương tiếp nhận ý tốt của điện hạ được."
Cậu nói lời này có vẻ rất uất ức, Tứ hoàng tử cảm thấy ngọt ngào, hắn bảo: "Được rồi, hôm nay để em mời, vậy chúng ta đi đâu ăn đây?"
Tạ Tịch vội vàng nói: "Chỗ điện hạ thường đi ăn em chắc chắn không mời nổi rồi, những chỗ khác lại sợ điện hạ ăn không quen, hay là ngài chịu thiệt thòi chút, đến chỗ em ăn cơm nhé?"
Tứ hoàng tử trực tiếp gọi video với cậu: "Đến chỗ của em ăn hả?"
Tạ Tịch cười nói: "Vâng, cho ngài nếm thử tài nấu nướng của em."
Đối mắt màu xám của Tứ hoàng tử lấp lánh như sao trời: "Ta rất chờ mong!"
Tạ Tịch thở phào, xem như không cần rời khỏi chỗ ở của thị vệ.
Phạm vi cảnh giác của Bánh Bao Xá Xíu chỉ lớn chừng vậy, nếu đi ra ngoài ăn cơm, quay đầu lại có hoàng tử nào đó đi tìm Seyin thì lại hỏng mất bữa ăn.
Tạ Tịch nhanh nhẹn chuẩn bị bữa tối, vừa xắt mấy món ăn nguội thì Tứ hoàng tử gửi tin nhắn đến: "Jesse, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi."
Tạ Tịch không hiểu vì sao hắn đột nhiên đổi ý bèn hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì hả?"
Tứ hoàng tử đáp: "Ban đêm khả năng còn có người khác, đến chỗ em ăn ta sợ làm phiền em."
Tạ Tịch lộp bộp trong lòng, cậu yên lặng cầu nguyện, tuyệt đối đừng là hoàng tử, đừng là hoàng tử, đừng là hoàng tử.
Tứ hoàng tử như thể nghe thấy lời cầu nguyện của cậu, hắn nói: "Ta gặp anh hai và anh ba, bọn họ đều muốn đến gặp em."
Tạ Tịch: "..."
Tứ hoàng tử nói: "Em không cần khẩn trương, hai người bọn họ rất biết giữ bí mật, tính tình anh ba cũng không nóng nảy như vẻ bề ngoài."
Tạ Tịch đương nhiên biết lão Tam là loại hổ con giương nanh múa vuốt, vuốt ve tí là thu móng vuốt lại ngay, rất dễ dụ.
Nhưng vấn đề là...!Cậu không muốn gặp bọn họ đâu!
Mặc dù thuật dịch dung sẽ không bị lộ nhưng Tạ Tịch thực sự không muốn mạo hiểm.
Hơn nữa Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đều từng ăn cơm cậu nấu rồi, lỡ mà lộ tẩy thì làm sao bây giờ?
Tứ hoàng tử lại hỏi: "Cho nên hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, lần sau ta đến chỗ em có được không?"
Tạ Tịch không đi được! Có đánh chết cậu cũng không thể rời khỏi chỗ ở của thị vệ!
Quả nhiên vẫn phải nghĩ biện pháp thoái thác bữa ăn hôm nay sao?
Dùng lý do gì đây?
Không còn lý do nào rồi!
Tạ Tịch cắn răng, liều mạng nói: "Em đã nấu xong thức ăn rồi, chúng ta mà không ăn chẳng phải lãng phí sao?"
Tứ hoàng tử ngẩn người.
Tạ Tịch nói: "Nếu Nhị điện hạ và Tam điện hạ không muốn đến thì hôm nào chúng ta lại mời bọn họ được không?"
Dứt lời cậu lại bổ sung thêm: "Em làm vậy có phải rất không lễ phép không?"
"Không đâu." Tứ hoàng tử cười bảo, "Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, không cần phải khách sáo.
Cứ vậy đi, để ta hỏi bọn họ, bọn họ muốn đi thì ta sẽ mang ít rượu thịt đến, nếu không đi thì hai chúng ta ăn."
Tạ Tịch tiếp tục cầu nguyện: Đừng đến đừng đến đừng đến, nhất định đừng đến.
Quả nhiên cầu nguyện của hắn đều phản tác dụng! Lão Nhị và lão Tam cứ chẳng biết xấu hổ như thế đến ăn chực!
Tứ hoàng tử giới thiệu với lão Nhị và lão Tam: " Đây là Jesse Hall, vị hôn phu của em."
Bánh Bao Xá Xíu meo một tiếng nói: "Cũng là vị hôn phu của bọn anh đó!"
Tạ Tịch thật