Trò chơi: Atlantis thất lạc
Chương 71: Chúc mừng ngài thông quan chuẩn thế giới S+ Atlantis thất lạc
—-— ♥• •♥ ——-
Bánh Bao Xá Xíu gật gật, mắt tròn sáng lấp lánh.
Giang Tà hỏi lại nó: "Nhớ kỹ chưa?"
Bánh Bao Xá Xíu gật đầu liên tục: Anh trai đẹp giai lợi hại quá, giọng nói trực tiếp vang lên trong đầu nó!
Giang Tà lại nói: "Đừng kể với em ấy là tao nói."
Bánh Bao Xá Xíu không hiểu: Tại sao vậy? Anh giai đang giúp ba mà.
Giang Tà ngừng lại, rồi vớ đại cái cớ nói bậy: "Đây gọi là làm chuyện tốt không lưu danh."
Như thế rất ngầu nha!
Bánh Bao Xá Xíu chớp mắt đã biến thành fanboy, à nhầm, fanmeo.
Tạ Tịch không biết chuyện bên ngoài kia, trái tim cậu đang nhảy thình thịch, chuyện này quá kích thích, tim cậu mà không khỏe mạnh chắc sớm đột quỵ chầu trời rồi.
Chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Cậu giải trừ thuật dịch dung đúng lúc, hiện tại đang dùng mặt thật của chính mình.
Thuật dịch dung đem lại lợi ích rất lớn, nháy mắt thay đổi khuôn mặt, chỉ cần cậu không nhớ lộn thì sẽ không làm chậm trễ.
Chỉ có Đại hoàng tử tới, y cố ý che dấu hơi thở chắc chắn không phải vì Bánh Bao Xá Xíu mà do muốn tránh lão Ngũ và lão Lục.
Đây là một cơ hội tốt!
Tạ Tịch quyết định ra tay.
Mặc dù lão Tứ còn đang chờ cậu nhưng cậu đã khóa trái cửa nhà vệ sinh rồi, lại giả bộ bụng dạ khó chịu, chắc là có thể kéo dài được khoảng mười phút.
Cơ hội khó lắm mới có được, đề phòng đêm dài lắm mộng, cậu phải liều mạng! Nếu xử lý xong Đại hoàng tử thì tốt mà nhỡ không giải quyết nổi thì chung quy cũng có kinh nghiệm xử lý.
Trong lòng Tạ Tịch hoang mang rối bời, cậu có dự cảm cực xấu, luôn cảm thấy phía trước có hố to chờ cậu té xuống.
Cậu nhất định phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, cứ lơ lửng như xiếc dây thế này gian nan quá.
Cậu phải tốc chiến tốc thắng, nếu không chắc chắn té thành bùn nhão mất.
Tạ Tịch cảm giác như thể Đại hoàng tử đang nhìn về phía cậu, thế là cậu cau mày, tròng mắt đảo dưới mí mắt, lộ ra vẻ mặt mơ ngủ.
Đại hoàng tử khẽ giật mình, dịch ra xa một chút, sợ đánh thức cậu dậy.
Tạ Tịch dĩ nhiên sẽ không tỉnh dậy, cậu vểnh tai lên nghe ngóng, nhận ra y lùi về sau một chút thì khẽ thì thầm gọi lên một cái tên.
"Randy."
Âm thanh khe khẽ, phảng phất như cách cả một đời.
Đại hoàng tử nghe thấy rõ ràng - Seyin gọi tên y trong mơ.
Tạ Tịch sợ Đại hoàng tử không nghe thấy thế là lặp lại một lần nữa, tiếng nói cực nhỏ cực khẽ, lại mang theo sự dịu dàng và quyến luyến không thôi, r như đang tha thiết gọi tên người yêu vậy.
Đại hoàng tử sửng sốt cả người.
Tạ Tịch tuy hơi khép hai mắt lại nhưng vẫn nhìn thấy thanh tiến độ ở góc dưới bên phải, tiến độ màu đen từ 16.61 đã tăng lên 16.62, sau đó là 16.63, 16.64, 16.65, 16.66...!
Từng con số nhỏ nhích lên khiến trái tim Tạ Tịch nhảy vọt đến tận cổ họng!
Sắp rồi sắp rồi, tiến độ sắp đầy rồi!
Tạ Tịch sẽ không "nhớ lại kiếp trước", như vậy quá phiền toái, sẽ khiến lão Ngũ và lão Lục bị kích thích.
Nhưng cậu có thể lợi dụng "kiếp trước", cậu gọi tên Randy trong mơ, đó đã đủ để y có vô vàn tưởng tượng.
Randy quả thực suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Y vô cùng xác định mình và Seyin trước mắt này chưa từng gặp nhau lần nào, tên của hoàng tử là điều cấm kỵ dưới đáy biển, dưới trật tự xã hội nghiêm khắc của vương quốc đáy biển, người bình thường ngay cả can đảm gọi tên hoàng tử thôi cũng không dám.
Vậy mà cậu lại gọi y, thì thầm gọi tên của y với giọng nói tràn ngập sự quyến luyến và nhung nhớ.
Cậu thực sự là Seyin Hall, Seyin Hall của y sao?
Có phải cậu cũng mang theo trí nhớ kiếp trước đến kiếp này không?
Không phải...!Lúc trước chắc là không, nhưng sau khi cậu sống lại thì không giống vậy.
Có phải vì máu của y hay không?
Cậu yêu y của kiếp trước cho nên cậu cũng nhớ lại ký ức xa xưa đó sao? Sau khi tỉnh lại cậu sẽ hỗn loạn như vậy vì mơ mơ hồ có trí nhớ kiếp trước nên mới không phân rõ mình ở đâu và bản thân là ai phải không?
Khả năng này quá tốt đẹp, trái tim Đại hoàng tử đập thình thịch, y nhịn không được xích đến gần Tạ Tịch.
Tạ Tịch hết sức chăm chú nghe, sau khi nhận ra y đến gần thì đột ngột mở mắt ra.
Hai người mặt đối mặt, nhìn thẳng lẫn nhau.
Tạ Tịch nhìn không chớp mắt, khóe miệng nở nụ cười ngọt lịm, khóe mắt cong cong viết đầy nồng tình mật ý.
Cậu như thể vừa mới tỉnh ngủ, thấy được người yêu thì lập tức phơi bày tất cả tình yêu nồng cháy của mình ra.
Đại hoàng tử phảng phất quay trở lại giấc mơ khi đó, như thấy được cậu chủ nhỏ mặc hoa phục, ghé vào ngực y chẳng muốn rời xa, ngửa đầu mỉm cười với y.
Cậu ấy còn nhớ thật.
Cậu ấy đúng là Seyin Hall.
Là cậu chủ của y, là người yêu của y.
Tạ Tịch sắp không chịu nổi nữa, sau khi thấy thanh tiến độ màu đen vọt tới 16.66...!% và biến thành màu xanh lục xong, cậu lập tức "bừng tỉnh", ngọt ngào trong mắt biến mất chẳng còn gì.
Cậu thình lình đứng vụt dậy, nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ mặt sợ hãi.
Đại hoàng tử ngơ ngẩn.
Tạ Tịch liên tiếp lùi về phía sau, co vào tận góc giường, dùng ánh mắt mê man mà e ngại nhìn y, thần kinh căng thẳng đến cực độ, như thể chỉ chớp mắt thôi sẽ đứt mất.
Dáng vẻ này của cậu chẳng khác nào xát muối vào lòng Randy: "Đừng sợ, không có chuyện gì, ta..."
Tạ Tịch càng co người lại và rụt về phía sau, nhắm chặt hai mắt, bờ môi run rẩy, sợ hãi vô cùng.
Dáng vẻ này giống y như lúc sống lại nhìn thấy Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử vậy.
Lời nói của Tứ hoàng tử hiện lên trong đầu Đại hoàng tử, trái tim y đau đớn vô cùng, làm sao chịu được việc cậu đau khổ, thế là y vội vàng nói: "Em nghỉ ngơi cho thật tốt, ta rời đi ngay đây, đừng sợ, ta sẽ không làm em bị thương."
Đáng tiếc Tạ Tịch chẳng nghe lọt câu nào, chỉ liều mạng rụt người về sau, giống như muốn giấu mình vào tận hốc tường vậy.
Khả năng diễn xuất này...!Đáng tiếc không có người xem, nếu không nhất định sẽ vỗ tay khen hay, tán thành một trăm phần trăm ấy chứ.
Cho nên, con người rồi cũng sẽ trưởng thành.
Nhìn bạn học Tạ Tịch kìa, rõ ràng đã từ một bạn nhỏ ngây thơ trưởng thành thành một con cá nhỏ cặn bã biết đùa bỡn lòng người.
Sau khi Đại hoảng tử đi, Tạ Tịch vì lý do an toàn nên nán lại đợi một lát.
Bánh Bao Xá Xíu bay vào: "Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, may mắn có anh đẹp trai hỗ trợ."
Nó không nhắc chắc Tạ Tịch quên mất: "Y đi rồi hả?"
Qua ba phút chắc y biến mất rồi.
Bánh Bao Xá Xíu nói: "Viu một tiếng đã chẳng thấy tăm hơi đâu!"
Tạ Tịch gật đầu, trong lòng lại hơi nghi hoặc.
Cậu bảo con rối rằng mình muốn đến chỗ tiểu tinh linh nhưng Bánh Bao Xá Xíu lại đang ở ngoài phòng.
Cậu vốn nghĩ tới trước phòng rồi lại thuấn di vào trong, với tốc độ của con rối khẳng định kịp, không ngờ con rối trực tiếp mang cậu vào thẳng trong phòng, hơn nữa còn ở trên giường...!
Cậu không nói rõ ràng địa điểm thì sao con rối lại biết được?
Sao con rối biết mình muốn lên giường vờ ngủ nhỉ?
Trước đó thời gian cấp bách, Tạ Tịch không kịp nghĩ quá nhiều, bây giờ ngẫm lại cảm thấy đâu đâu cũng không hợp lý.
Bánh Bao Xá Xíu biết ba sốt ruột đuổi theo "trận chiến" kế tiếp, nó vội vàng nói: "Ba, chúng ta chỉ còn lại Tứ hoàng tử chưa làm xong đúng không?" Bánh Bao Xá Xíu cũng nhìn thấy thanh tiến độ.
Khó được bữa nhóc con này chịu động não, Tạ Tịch bảo: "Chỉ thiếu chút nữa thôi, phỏng chừng kết hôn là có thể đầy."
Thuật dịch dung của cậu còn hơn mười ngày, chỉ cần giục Tứ hoàng tử kết hôn trong kỳ hạn này là không thành vấn đề.
Song muốn kéo dài với năm con cá khác trong hơn mười ngày...!Tạ Tịch suy nghĩ đến hói đầu.
Bánh Bao Xá Xíu nói: "Có lẽ không cần kết hôn đâu?"
Tạ Tịch: "Hử?"
Bánh Bao Xá Xíu nói: "Nếu là con, ba chỉ cần đưa cho con một quả cầu bông là con cảm thấy vui vẻ rồi."
Bánh Bao Xá Xíu thích đồ vật hình tròn, thích nhất là quả cầu bông, tiếc là quả cầu không "ẩn thân" được.
Nếu mèo nhỏ chơi bóng, nhìn trong mắt người ta chẳng khác nảo quả cầu đang tự lăn qua lăn lại, cảnh tượng quá kinh dị, cho nên bình thường Tạ Tịch không dám cho nó chơi.
Nó nói như vậy lại dẫn dắt Tạ Tịch.
Mặc dù chân đạp sáu thuyền, còn phải thu thập sáu phần tình yêu đầy ắp, nhưng thực ra Tạ Tịch không hiểu rõ mấy chuyện yêu đương lắm.
Tạ Tịch chẳng chút khó khăn nào đã khiến sáu vị hoàng tử đều yêu cậu đến chết đi sống lại.
Mỗi ngày, điều cậu bối rối không phải là làm sao để dỗ dành bọn họ vui vẻ mà là phải làm sao mới không để lật thuyền.
Đây không phải là hình thức yêu đương bình thường, cho nên Tạ Tịch cũng không nghĩ tới phải nói chuyện yêu đương bình thường như thế nào.
Rốt cuộc nói chuyện yêu đương kiểu gì đây? Ta Tịch có một vài ý tưởng, có lẽ cậu có thể tặng Tứ hoàng tử thứ mà hắn thích, điều này không chỉ khiến hắn vui vẻ mà còn biểu hiện ra tình yêu của cậu nữa, như vậy có thể soát đầy tiến độ đúng không?
Chuyện này nhẹ nhàng hơn việc kết hôn rất nhiều, hơn nữa còn tiết kiệm thời gian!
Hiện giờ thứ cậu thiếu nhất chính là thời gian, ở đây thêm mỗi giây mỗi phút là lại thêm càng nhiều nguy hiểm.
Cậu không biết mình có thể giấu bao lâu, dĩ nhiên giải quyết càng nhanh càng tốt.
Tạ Tịch trầm ngâm nói: "Có lý lắm, tối nay tao sẽ tìm hiểu thử xem Tứ hoàng tử thích gì."
Có khả năng tra cũng không ra, song cứ thử xem, thực sự không được thì cậu bèn thay đổi khuôn mặt dự trữ, dùng quyền hạn cao hơn để tra.
Dĩ nhiên hiện giờ cậu phải trở về đã, Tứ hoàng tử còn đang ở nhà chờ cậu đó!
Lần này Tạ Tịch không có cách nào thuấn di, chỉ có thể tự mình chạy về, cũng may cậu rất quen thuộc chỗ ở của thị vệ, có thể trở về chỗ ở của Jesse trong thời gian ngắn nhất.
Bánh Bao Xá Xíu vẫn ở lại chỗ Seyin đợi lệnh, quan sát động tĩnh của các hoàng tử, có gì thì gọi Tạ Tịch về.
Trong lòng Tạ Tịch đầy tâm sự, cậu vừa hoài nghi con rối của X, vừa nghĩ xem Tứ hoàng tử thích gì, bỗng nhiên cậu giật mình...!
Bánh Bao Xá Xíu không rành sự đời, sao đột nhiên lại đưa ra được đề nghị có tính đóng góp như thế?
Tạ Tịch không khỏi nghĩ tới con rối.
Không thể nào, chẳng lẽ đó không phải con rối?
Tạ Tịch ngẫm lại những chuyện mình đã làm với con rối, trong lòng lập tức hơi lộp bộp.
X là cái tên biến thái không sai vào đâu được, cậu đắc tội biến thái thì sẽ có kết cục gì?
Bởi vì trên đường đi cứ nghĩ lung tung, lại không có đôi mắt to của Bánh Bao Xá Xíu canh chừng xung quanh nên Tạ Tịch không phát giác hình tung của cậu bị hai người khác thấy được.
Tam hoàng tử nghi ngờ nói: "Đó không phải là người yêu của thằng Tư à?"
Nhị hoàng tử cũng nhìn thấy, gã nhướng mày nói: "Xem ra em dâu này của chúng ta không đơn giản đâu."
Bọn họ tạm thời có việc bận nên phải rời đi, Jesse vẫn còn ở trong nhà vệ sinh, cả hai không tiện chào tạm biệt, chỉ đánh tiếng với lão Tứ sau đó cùng đi ra ngoài, ai mà ngờ lại gặp được Jesse Hall không biết từ chỗ nào vội vội vàng vàng chạy trở về chứ.
Không phải cậu ta đi vệ sinh à? Sao lại chạy ra bên ngoài rồi?
Tam hoàng tử lập tức nói: "Ta phải đi nói cho thằng Tư biết."
Nhị hoàng tử kéo gã ta lại: "Đừng đánh cỏ động rắn, thằng Tư bị cậu ta mê hoặc đến váng đầu váng óc rồi, sao nghe lời chúng ta nói được! Ngươi chờ ở đây, ta thử đi thăm dò lai lịch của cậu ta."
Tam hoàng tử cũng tỉnh táo lại, gã ta nói: "Để ta điều tra." Gã ta cũng muốn xem thử thị vệ nhỏ kia đang làm gì, tuyệt đối đừng có đùa giỡn tình cảm của thằng Tư.
Tạ Tịch căn bản không biết sân sau nhà mình đang cháy, sau khi cậu trở lại, Tứ hoàng tử quan tâm hỏi