Tiến vào Chuẩn thế giới không phải chuyện gì quá ghê gớm, thứ bị mất cũng không quá quan trọng.
Từ đây suy ra trí nhớ của X thần… à, trí nhớ cũng không quan trọng.
Tạ Tịch nháy mắt mất đi lòng hiếu kỳ, nghiêm túc nhìn bảng thông tin.
Cậu vốn cho rằng dẫn theo một cao thủ max cấp vào phó bản thì sẽ thảnh thơi lắm, ngờ đâu người ta đùng cái biến thành gà mờ, cậu quả thực cần phải để đầu óc tỉnh táo lại.
Tạ Tịch tập trung nhìn vào bảng nhiệm vụ đã khác hoàn toàn với Chuẩn Thế giới trước, lần này không có tên trò chơi mà vào thẳng luôn lời mào đầu: Hoan nghênh tiến vào Thế giới Mở, mời đọc thông tin chi tiết bên dưới.
Kế đó là một loạt hàng chữ khiến Tạ Tịch ngớ người.
Những vấn đề cần lưu ý: Cấm dùng tất cả các kỹ năng, cấm dùng cột đạo cụ, cấm dùng sủng vật.
Trong chớp mắt khi phát hiện tất cả đều bị cấm, Tạ Tịch càng thêm ghét bỏ đồng đội của mình.
Không được dùng kỹ năng, đạo cụ, còn không có đầu óc, vậy đồng đội này có ích lợi gì?
Bánh Bao Xá Xíu đáng thương cũng bị thu về cột sủng vật, không thể chạy loăng quăng ra ngoài chơi.
Tạ Tịch đau lòng quá đi thôi.
Vốn sau khi trở lại Trung Ương, vì tránh gây sự chú ý, cậu đã thả mèo con vào không gian sủng vật, giờ thì hay rồi, muốn lấy ra cũng không được nữa.
Mà thôi, thế giới Mở không giống Chuẩn Thế giới, ở đây vẫn có rất nhiều người chơi.
Cư dân trong Chuẩn Thế giới không nhìn thấy được mèo con, nhưng người chơi lại khác, cũng chẳng thể cho nó chạy nhảy hăng hái được.
Tạ Tịch không sợ Bánh Bao Xá Xíu gây chuyện, chỉ sợ ở chỗ bản thân mèo con quá quý.
Cậu ôm nó giống như một học sinh cấp ba nghèo bền vững lại đi cầm trong tay một chiếc túi xách giá mấy mươi nghìn tệ, người ngoài không ghé mắt mới là lạ ấy.
Về phần cấm dùng kỹ năng và đạo cụ, Tạ Tịch còn tạm chấp nhận được, dù sao cấp bậc của cậu thấp, bản thân không dùng tới đạo cụ quá mạnh.
Kỹ năng thì, hiện giờ X mất trí nhớ, cậu không dám triệu hồi phân thân của y, đến lúc đó giải thích rất phiền phức, còn năng lực ngẫu nhiên mang đi một loại vật phẩm cậu mới đạt được từ thế giới trước không phải là kỹ năng chiến đấu, không dùng được cũng chẳng hề chi!
Phân tích tới lui một hồi, Tạ Tịch càng cảm thấy mình căn bản không cần thiết phải tổ đội!
Kế đó cậu tiếp tục chuyển tầm mắt nhìn xuống nhiệm vụ chính: (1) Ngắm mặt trời mọc.
Tạ Tịch ngu người, đây là nhiệm vụ chính kiểu gì vậy?
Tuy không thể xem cấp bậc của nhiệm vụ chính, nhưng Tạ Tịch rất tin tưởng vào vận may của mình trên phương diện này, bình thường sẽ không nhận được nhiệm vụ quá kém.
Ngắm mặt trời mọc là sao? Việc này trong thế giới Mở khó đến vậy hả?
Tạ Tịch không xem nhẹ số thứ tự 1 kia, tức là phía dưới còn có 2, 3 nữa?
Tạm thời cậu không dám khẳng định, chỉ có thể tiếp tục nhìn xuống dòng nhiệm vụ phụ.
Nhiệm vụ phụ cần tìm kiếm, cậu bấm nút, rất nhanh một nhiệm vụ đã nhảy ra: (1) Thu thập một bó cây.
Đơn giản vậy hả?
Nhiệm vụ phụ có thể thấy cấp bậc, màu tím sáng loáng kia khiến cậu không thể xem thường.
Độ khó của nhiệm vụ được chia cấp từ thấp nhất là màu xám đến cao nhất là màu vàng, với cấp bậc của thế giới Mở, phỏng chừng rất khó xuất hiện nhiệm vụ vàng, màu tím đã là cao nhất.
Mà nhiệm vụ thu thập một bó cây của Tạ Tịch lại là màu tím.
Do cành cây khó thu thập quá? Hay là hệ thống có vấn đề?
Giả thiết sau chắc không phải rồi, vế trước còn tạm chấp nhận được, cho nên… Tạ Tịch nhìn chằm chằm vào số thứ tự 1, cảm thấy bí mật đang nằm ở đây.
Ngắm mặt trời mọc cần phải đợi còn thu thập cành cây thì không, chốc nữa cậu sẽ đi thử xem.
Tạ Tịch lại nhìn tiếp xuống dưới, thế giới Mở không thể load, đồng thời vì không được dùng kỹ năng, đạo cụ và sủng vật nên người chơi chỉ có một cái mạng.
Chết ở đây là chết thật, không thể sống lại nữa.
Thần kinh Tạ Tịch căng thẳng, không dám coi thường.
Xem bảng thông tin cũng không tốn nhiều thời