Thế giới Mở cấm sử dụng tất cả các kỹ năng, kỹ năng kiểm tra độ thiện cảm dĩ nhiên cũng không dùng được.
Những gì Giang Tà thấy hiện tại là giá trị xuất hiện trong chớp mắt y tiến vào thế giới Mở.
Sau khi tiến vào thì không thể tiếp tục sử dụng, cho nên độ thiện cảm vẫn dừng lại ở con số -365, bất kể sau khi tiến vào đây có tăng hay rớt điểm cũng không đổi mới được.
Từ khi bắt đầu có được kỹ năng vô bổ này, Giang Tà chưa từng thấy một giá trị nào thấp như thế.
Hóa ra nó còn hiển thị được số âm, còn là -365 nữa chứ, mỗi ngày giảm một điểm thì cũng phải ghét bỏ cả năm trời mới tích đủ số.
Rốt cuộc y đã làm gì khiến bạn nhỏ này ghét mình đến vậy?
Giang Tà không tin lý luận thầy trò của Tạ Tịch, y không có khả năng nhận một người có độ thiện cảm âm với mình làm đồ đệ.
Nhận về làm gì, chờ bị khi sư diệt tổ hả?
Tiếc rằng y đã quên hết, cũng chẳng rõ mình tiến vào thế giới Mở làm gì.
Song nếu đã tổ đội với bạn nhỏ rồi thì thôi cứ xem trước đã rồi tính.
Sau khi đốt lửa trại xong, nhiệm vụ phụ của Tạ Tịch lại đổi mới, cậu nói: “Sư phụ, có nhiệm vụ số 4 rồi.
”
Giang Tà càng chắc chắn đây không phải đồ đệ của y, chốc chốc lại gọi một tiếng sư phụ thế này, lỗ tai y phải làm sao đây?
Trong lòng y thầm nghĩ như vậy, ngoài mặt lại rất bình tĩnh, giữ vững phong thái của một người thầy chuẩn mực: “Là gì?”
Tạ Tịch nào biết những suy nghĩ vòng vèo trong đầu y, cậu cau mày nói nhỏ: “Kiên trì mười phút.
”
Nhiệm vụ kiểu gì vậy? Kiên trì mười phút? Kiên trì làm gì…
Tạ Tịch không hiểu, nhưng Giang Tà lại vụt đứng dậy, đẩy cậu ra sau lưng mình: “Cẩn thận.
”
Mặc dù Tạ Tịch đã tăng cường tư chất của người thu thập, nhưng dầu gì vẫn là sơ cấp, chung quy còn có mặt hạn chế, không nhận ra được thay đổi bên ngoài cửa động.
Giang Tà đẩy cậu ra sau, tiện tay nhặt lấy một cành cây, chỉ nghe “phập” một tiếng, cành cây đâm xuyên qua thứ gì đó.
Tạ Tịch lờ mờ nhìn ra!
Ngoài cửa động không biết đã tối đen từ lúc nào, là kiểu mù mịt không trăng không sao, giống như bị một miếng vải đen vừa dày vừa nặng che lấp.
Mà trên miếng vải đen có cái bóng lay động, là hình người, chậm chạp vụng về, giống như… giống như là…
Cương thi!
Cái bóng bị Giang Tà đâm trúng đổ xuống ngay cửa hang, chất lỏng màu xanh tanh hôi tuôn ra từ cổ nó, cái đầu hư thối vì thế cũng lộ ra hình dạng đáng sợ dưới ánh lửa chập chờn.
Tạ Tịch đã gặp phải tình huống như thế này bao giờ đâu!
Giang Tà liếc thấy sắc mặt bạn nhỏ tái nhợt, hạ giọng bảo: “Đợi ở đây.
”
Tạ Tịch gật đầu, đứng dựa vào vách tường tít trong cùng hang động.
Giang Tà quơ lấy một cành cây, hướng về phía đám cương không ngừng tràn vào cửa động.
Tạ Tịch trừng mắt nhìn cảnh tượng hãi hùng kia.
Thế giới Mở cấm dùng kỹ năng và đạo cụ, cho nên Giang Tà không có vũ khí, chỉ bằng một cành cây trong tay, y lại có thể tạo ra uy lực lớn như vậy!
Cành cây kia là do Tạ Tịch nhặt, cậu biết rõ đó chỉ là một cành cây bình thường, thậm chí vì rơi xuống đất quá lâu mà đã khô cong.
Nhưng hiện tại nó chẳng hề giống cành cây chút nào, nói là thần binh lợi khí cũng không quá đáng!
Lúc nghe người ta nói X lợi hại thế này thế kia, Tạ Tịch chẳng cảm giác được bao nhiêu, chỉ đến khi tận mắt chứng kiến, cậu mới thấm thía nhận ra chênh lệch khoảng cách giữa người chơi sơ cấp và người thiết kế chân chính.
Phải biết rằng X không dùng bất cứ một kỹ năng và đạo cụ nào đó!
Tạ Tịch nín thở tựa lưng vào tường, cậu không tiến lên vì biết bản thân chẳng giúp được gì, có khi lại thành vướng chân vướng tay.
Giờ cậu đã hiểu ra dụng ý của nhiệm vụ số 4 rồi, kiên trì mười phút, tức là phải trụ được mười phút trước cuộc tập kích của đám cương thi!
Nếu không có Giang Tà, cậu kiên trì được chứ?
Bàn tay cầm cành cây của Tạ Tịch ướt đẫm mồ hôi.
Đừng nói là mười phút, ngay cả mười giây cậu cũng không trụ được!
Nhiều cương thi xông lên dồn dập như vậy, người chơi bình thường cũng trụ không nổi!
Thế sau khi kiên trì đủ mười phút thì sao? Chẳng lẽ biển thi triều này sẽ tự động rút xuống?
Tuyệt đối không có khả năng!
Phải làm sao bây giờ?
Tạ Tịch nhịn không được nghĩ, nếu không có Giang Tà ở đây, nhiệm vụ này chẳng phải không thể hoàn thành được sao?
Không đúng, cậu tỉnh táo lại, Giang Tà từng nói độ khó của