Tạ Tịch chia sẻ nhiệm vụ phụ mới cho Giang Tà.
Sau khi nhìn thấy lông mày Giang Tà khẽ nhướng lên, y giải thích thắc mắc cho cậu: “Phải chọn một trong hai, lựa chọn khác nhau sẽ dẫn đến những kết quả khác nhau.”
Tạ Tịch hỏi: “Bọn họ đều là người chơi, vì sao lại nằm trong nhiệm vụ?”
Giang Tà không đáp mà hỏi lại: “Đây là một thế giới chân thực, vì sao người chơi không thể trở thành nhiệm vụ?”
Tạ Tịch đột nhiên hiểu ra.
Chuẩn Thế giới là một thế giới chân thực, người chơi cũng là một tồn tại chân thực, ở Trung Ương, hai đối tượng này chẳng có gì khác nhau.
Hết thảy mọi thứ trong Chuẩn Thế giới đều có thể được dùng như một công cụ để tuyên bố nhiệm vụ, suy ra người chơi cũng có thể trở thành một phần của nhiệm vụ.
Tạ Tịch nhìn chằm chằm bốn người ở phía xa xa, bộ não nhanh chóng phân tích.
Nhiệm vụ là cứu hoặc giết bọn họ, Tạ Tịch tập trung nhìn vào hai chữ “bọn họ”.
Bọn họ là chỉ ai? Trần Khánh và Khổng Lương Nhung, hay là cứu cả bốn người?
Xem tình hình hiện tại, phía bên kia tạm thời vẫn an toàn.
Trần Khánh bị cắn nhưng chưa biến thành cương thi, cho dù có biến dạng thật thì sức chiến đấu của một cương thi đã mất hai chân cũng chẳng đáng là bao, dù Khổng Nhung Lương không nỡ ra tay tàn nhẫn thì một nam một nữ phía sau nhất định sẽ không làm ngơ.
Như vậy nguy hiểm rốt cuộc là gì?
Vì sao không phải cứu Trần Khánh mà là cứu bọn họ?
Với thị giác hiện tại, Tạ Tịch không thể nhìn quá xa, cậu quay sang hỏi Giang Tà: “Sư phụ, đằng sau bọn họ có phải có cương thi không?”
“Để tôi coi thử xem.” Giang Tà chỉ liếc bằng mắt thường cũng không thấy được gì, y híp mắt lại, nhìn chăm chú một hồi rồi nói: “Sương mù dày đặc đang từ trong rừng rậm tràn qua đây, cứ đà này, cương thi trong đó sẽ tiếp cận bọn họ.”
Y vừa dứt lời, Tạ Tịch cũng hiểu ra, xem chừng “cứu bọn họ” nghĩa là phải dẫn nhóm người kia rời xa sương mù và bầy cương thi.
Giang Tà biết Tạ Tịch đã có quyết định, nhưng y vẫn hỏi lại: “Chọn vế nào?”
Cứu hay giết cũng chẳng sao cả.
Giang Tà đã nhìn thấy nhiều nhiệm vụ lựa chọn kiểu này rồi, rất rõ ràng trọng điểm ở đâu.
Nhìn rõ bản tâm, quyết định điều mình muốn làm mới là quan trọng nhất.
Nơi này không có chúa cứu thế cũng chẳng có ác ma, tín điều chân chính là khiến bản thân không phải hối hận.
Tạ Tịch nói: “Trước tiên cứ cứu cái đã, không cứu được lại tính sau.”
Cậu chỉ là một người bình thường, không làm được mấy chuyện giết người, cũng không có khả năng vì vài người xa lạ mà chẳng màng tính mạng.
Cậu chỉ có thể dốc hết sức mình, không cứu được thì bỏ nhiệm vụ, nhiệm vụ phụ cũng đâu bắt buộc, không nhất thiết phải vì phần thưởng mà đeo mang cảm giác tội lỗi trên lưng.
Giang Tà chẳng hề bất ngờ trước câu trả lời của bạn nhỏ, khóe miệng y hơi cong lên: “Ừ!”
Phải cứu thế nào Tạ Tịch đã có ý tưởng, bầy cương thi kia vừa đông, mạnh lại ác, nhưng rất dễ đối phó, bọn chúng không có đầu óc lại chỉ biết chăm chăm lao về hướng nguồn nhiệt, để cứu nhóm người kia thì chỉ cần đốt lửa ở hướng ngược lại là xong
Bấy giờ, Khổng Lương Nhung đã lao đến bên cạnh Trần Khánh, gã chẳng nói chẳng rằng, cũng không để ý nửa thân dưới đầy máu mủ hôi thối của hắn, khom người tính bế đồng đội lên.
Trần Khánh vẫn còn đang mắng gã: “Mẹ nó chứ Khổng Nhung Lương, cậu bị ngu hả? Tôi đã ra nông nỗi này rồi cậu còn cứu làm quái gì? Tôi không sống nổi nữa, chân cũng đếch có, cũng không dùng được đạo cụ, chỉ có nước chết mà thôi!”
Khổng Nhung Lương khó chịu ngậm chặt miệng, bế hắn lên.
“Ngu ngốc, ngu hết chỗ nói!” Trần Khánh mắng lấy mắng để, nước mắt nước mũi tùm lum, khuôn mặt vốn bẩn không chịu nổi lại càng khó coi cực kỳ.
Lúc này người đàn bà trong nhóm hét toáng lên: “Cương thi… Cương thi lại tới rồi!”
Màn sương dày trong rừng rậm đột nhiên