Xung quanh tối om, trên cổ Bạch Cảnh Xuyên là con dao dọc giấy sắc nhọn, lưỡi dao có chút hoen gỉ vì để không quá lâu.
Điện thoại trước mặt liên tục nhấp nháy, có người gọi đến, màn hình hiển thị tên “Aaron”.
“Nghe đi.” Người phía sau u ám nói.
Anh dùng hai ngón tay nắm chuôi dao, mặc dù đối phương đang di chuyển theo cử động thân trên của anh, nhưng cũng không phải lơ là được.
Anh sờ chiếc điện thoại lạnh lẽo, ấn nút nghe rồi bật loa ngoài: “Alo, Aaron.”
“Này Cảnh Xuyên, em có một việc nhỏ muốn nhờ anh giúp.
Khoảng 4 giờ chiều thứ bảy này anh có rảnh không?”
Tròng mắt Bạch Cảnh Xuyên chuyển hướng sang bên cạnh, lại bị trừng một cái, anh cẩn thận trả lời: “Có chuyện gì à?”
“Là thế này, cô Triệu có đặt một cái bánh kem chỗ em, nói rõ rằng cổ muốn ‘nhân viên đẹp trai nhất trong cửa hàng’ giao đến.
Em có hỏi qua cô ấy, cô ấy nói cỡ anh là được.
Nên em nghĩ nếu anh trực tiếp mang qua có vẻ sẽ tốt hơn… Tất nhiên em sẽ trả công anh đàng hoàng.”
Đây là lý do cô phải dặn đi dặn lại anh, lúc không có cô thì không được nhận cuộc gọi của Aaron?
“Bảo anh không rảnh.” Triệu Thủy Vô dí dí lưỡi dao vô cổ anh.
Anh hắng giọng: “Để anh nghĩ đã… 4 giờ chiều thứ bảy, sợ là không được rồi.
Anh đã hẹn khách hàng đi chơi bóng lúc 3 giờ, rồi còn cùng ăn tối, phải khoảng tối muộn mới về đến nhà.
Đây là một khách hàng lớn thường xuyên hợp tác với công ty bọn anh, không thể từ chối được.”
Hiển nhiên Aaron vô cùng thất vọng: “Sao em ghét cái văn hóa xã giao thương mại này thế không biết.”
“Nhưng nếu nói anh là tiêu chuẩn, thì không phải cậu thừa điểm à?” Dưới ánh mắt áp lực của Triệu Thủy Vô, Bạch Cảnh Xuyên hiểu ra chủ đề mà cô muốn anh bắt vào.
“Anh nói thế làm em ngại quá.” Qua một lớp tai nghe, tiếng cười của Aaron vẫn rất trong trẻo, “Thật ra em đang nghĩ, có lẽ cô ấy thấy anh với em thân thiết, muốn mượn cơ hội tiếp cận anh, nên mới đưa ra yêu cầu như vậy… Có thể cô ấy có ý khác với anh.”
“Cậu nghĩ nhiều quá.” Bạch Cảnh Xuyên thấy Triệu Thủy Vô nâng lên cổ tay lên, lưỡi dao cách cằm anh chưa tới 1 cm, yêu đương cái gì, cô muốn giết anh thì có, “Anh chả có ý gì với cô ấy, mà cô ấy cũng chả ưa gì anh, nếu không còn lâu anh mới giới thiệu hai người với nhau.”
Đầu dây bên kia rõ ràng có tiếng thở phào: “Thế thì tốt.
Nói thật với anh, thật ra em cũng… ừm, có chút cảm tình với cô ấy.”
“Ồ.” Đôi nam nữ cùng cảm thán, một người phát ra âm thanh, một người thì không, điểm chung là cả hai có vẻ không bất ngờ lắm.
Triệu Thủy Vô áp vào lưng Bạch Cảnh Xuyên, khoác một tay lên vai anh, tay kia rũ xuống trước ngực anh.
Cô tựa đầu vào tai anh, nhìn màn hình cười ranh mãnh.
“Vậy thì tốt quá.” Bạch Cảnh Xuyên đẩy con dao ra xa, “Nếu cậu tự mình giao bánh, cô ấy sẽ cảm thấy rất lãng mạn.”
Triệu Thủy Vô bị suy đoán nội tâm như vậy, không khỏi nhướng mày.
“Anh nói đúng, đây cũng là cơ hội tốt để tiếp xúc với cô ấy.” Aaron bị kích thích, vui vẻ đáp: “Vậy thì anh phải giữ bí mật cho em đấy.
Loại chuyện này mà không có cảm giác bất giờ thì sẽ mất hết ý nghĩa.”
Đáng tiếc, đã quá muộn để nói điều này.
Bạch Cảnh Xuyên chửi thầm: “Ok, chúc cậu thành công.”
“Cám ơn anh, have a good day!”
“Cảm ơn, cậu cũng vậy.”
Kết thúc cuộc gọi thần chết này, sức nặng sau lưng Bạch Cảnh Xuyên biến mất.
Chiều nay, Triệu Thủy Vô gõ cửa nhà anh rồi đột nhiên giơ ra hung khí giết người, ép anh ngồi xuống sô pha, dọa anh sợ toát mồ hôi, sau đó mới biết cô chỉ muốn anh trả lời điện thoại của Aaron.
Trước đó, Bạch Cảnh Xuyên làm theo hướng dẫn, vờ không nghe thấy mà bỏ lỡ mấy cuộc gọi.
Cuộc gọi đầu tiên không thông, cô cũng không vội vàng, vẫn cầm con dao, đợi khi Aaron gọi lại mới thôi.
Bạch Cảnh Xuyên hỏi cô: “Nếu cả ngày cậu ta không gọi lại thì sao?”
“Không thể nào, nếu không đêm nay tôi ngủ nhà anh.” Ánh mắt Triệu Thủy Vô rất kiên định.
Cũng may, chỉ một lúc sau Aaron đã gọi lại, xua tan suy nghĩ muốn qua đêm của cô, sau đó diễn ra chuỗi đối thoại trên.
Lúc này tiền chuộc đã lên đường vận chuyển, mắt thấy trời sắp ngả tối, con tin Bạch hỏi tên bắt cóc Triệu: “Bây giờ tôi có thể bật đèn lên được không?”
Tâm trạng Triệu Thủy Vô rất tốt, thu lưỡi dao lại, ném qua một bên: “Tất nhiên là được, nhưng anh không muốn nhân lúc hoàng hôn làm chút chuyện gì đó à?”
Cô lại sán đến.
Vừa nãy giữ nguyên tư