Triệu Thủy Vô đóng tài liệu điện tử lại, sắp xếp giấy tờ nằm rải rác trên bàn theo thứ tự rồi cho vào túi hồ sơ.
Cô liếc mắt nhìn Quý Chẩn, thấy cậu vẫn đang cắn nắp bút, khó đăm đăm nhìn vở bài tập, lâu lâu lại hạ bút viết vài chữ.
Cô vỗ đầu cậu: “Đừng cắn nắp bút.”
“Chị chia tay với bố tôi rồi, đừng làm như thể vẫn là mẹ nhỏ của tôi.” Cậu gấp vở, “Chị xong việc rồi?”
“Xong rồi, đi thôi, dẫn em đi ăn bánh pudding.”
Dù giờ này tiệm bánh vẫn mở cửa nhưng hầu như đã không còn khách.
Ban ngày người ra vào nhộp nhịp, tối muộn lại chẳng thấy bóng ai, trông hơi quạnh quẽ.
Trong tiệm chỉ có hai người, Aaron đang đứng sau quầy thu ngân lau tủ, và một cô gái ngồi bên cửa sổ.
Triệu Thủy Vô dẫn Quý Chẩn vào, hai ánh mắt đồng thời hội tụ lại đây.
“Chào mừng quý khách.” Aaron không ngờ sau sự việc ngày hôm đó, cô vẫn sẽ đặt chân đến cửa hàng này mà không có bất kỳ lời phàn nàn nào.
Triệu Thủy Vô chẳng buồn nhìn bọn họ, quay đầu hỏi Quý Chẩn: “Cậu muốn ăn gì thì gọi đi… tự mình trả tiền nhé.”
Quý Chẩn biết trọng điểm của cô vẫn là ở nửa câu sau, hỏi: “Có bánh pudding không? Bánh pudding caramen càng tốt.”
“Có, trong tủ lạnh ở phòng bếp phía sau, để anh đi lấy giúp em.” Aaron đáp, xoay người đi ra sau bức tường.
Quý Chẩn vẫn đang đánh giá xung quanh, nhìn cái gì cũng thấy tò mò.
Triệu Thủy Vô chọn bừa một chỗ ngồi xuống, đối diện với người phụ nữ đang ăn bánh chiffon.
Đây là lần thứ hai hai người gặp nhau, vẫn không trò chuyện gì, chỉ nở nụ cười nhạt.
Aaron đặt chiếc bánh pudding lên bàn, rồi cũng kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
Quý Chẩn thắc mắc, kiểu phục vụ buổi tối gì đây , quản lý ngồi ăn cùng?
“Gần đây có khỏe không?” Anh hỏi.
Hóa ra họ biết nhau.
Quý Chẩn ngộ ra, quay đầu nhìn người phụ nữ phía sau, rồi nhìn Triệu Thủy Vô vẫn thờ ơ vô cảm, hai nữ một nam, cậu dễ dàng thai nghén ra một bộ phim tình cảm ba người.
Xét theo tình hình, có vẻ Triệu Thủy Vô là người không có tên trên danh đề.
Nhưng bây giờ cô không rảnh quan tâm đến hoạt động tâm lý của Quý Chẩn, trả lời: “Không tệ.”
“Ai đây?”
Aaron nhìn Quý Chẩn, Quý Chẩn lại nhìn Triệu Thủy Vô, cô đáp, “Cháu trai tôi.”
Cháu trai Quý Chẩn không dám phá đám, rất biết điều dùng bánh pudding bịt miệng mình lại.
“Chuyện lúc trước, tôi xin lỗi.” Aaron nhìn người phụ nữ rồi sửa lời, “Chúng tôi xin lỗi.”
“Không có gì phải xin lỗi cả.” Triệu Thủy Vô cúi đầu, nghịch móng tay.
“Ít nhất anh đã giúp tôi lấp đầy những tiếc nuối thời học sinh.
Cảm ơn anh rất nhiều.”
Nói đến bộ trang sức đó, nghĩ đến chuyện đã thành ra như này, anh cảm thấy mình không cần tiếp tục che đậy nữa: “Thật ra… Mặc dù anh ấy không cho tôi nói với em, nhưng ngay từ đầu, người mua trang sức không phải tôi, tuy sau đó đúng là tôi đã chuộc nó từ quỹ từ thiện, nhưng người thực sự muốn tặng nó cho em là Cảnh Xuyên.”
Hình như cô nghe thấy chuyện cổ tích, Triệu Thủy Vô ngẩng đầu: “Anh nói cái gì?”
Aaron biết cô không phải không nghe rõ, nhún vai, “Đó là sự thật.”
Không, không, không, chuyện này chẳng hợp lý gì cả: “Sao anh ta phải mua đồ trang sức cho tôi?”
“Tôi không biết, em có thể đi hỏi anh ấy.” Hiện tại đã nói ra hết, Aaron cũng không quan tâm nữa, so với anh đứng giữa chuyển lời, hai bên trực tiếp nói chuyện sẽ tiện hơn nhiều.
Chờ Quý Chẩn chả hiểu đầu cua tai nheo gì, bối rối ăn xong bánh pudding, Triệu Thủy Vô vội lôi cậu rời khỏi tiệm bánh ngọt.
“Quản lý cửa hàng có quan hệ gì với chị? Bạn trai cũ?” Cô còn chưa kịp nói gì, Quý Chẩn đã bắn thêm một tràng dài, “Sao anh ta lại nói xin lỗi chị? ‘Cảnh Xuyên’ là ai? Trang sức hai người nhắc tới là trang sức gì?”
Nhưng Triệu Thủy Vô không muốn trả lời câu nào cả, huống hồ bây giờ cô cũng chẳng hiểu hơn cậu là bao: “Chuyện người lớn, trẻ con biết cái gì mà hỏi?”
“Chị vẫn thích anh ta à, tôi cảm giác được chị rất sa sút trước mặt anh ta.” Quý Chẩn cẩn thận quan sát Triệu Thủy Vô, cô không có sức sống như lúc tăng ca quát cậu nữa.
Dễ giải thích rồi đây: “Đây là hình tượng tôi theo đuổi, em quên rồi à?”
“À…” Giờ cậu mới nhớ, trước mặt bố cậu, cô cũng như này.
“Cơm cá em ăn rồi, bánh pudding em cũng ăn rồi, giờ về nhà được chưa?” Triệu Thủy Vô bắt đầu đuổi người, hôm nay cô đã hầu cậu lâu hết nấc, đến đám bạn trai cũ, cô còn chưa kiên nhẫn như thế, “Tôi sẽ gọi xe giúp em.”
Quý Chẩn biết sự quấy rối đột ngột hôm nay của mình đã gây ra rất nhiều phiền phức cho cô, cũng không thể mặt dày nán lại nữa, dù vẫn có chút không tình nguyện, nhưng xem mặt Triệu Thủy Vô, nếu cậu còn ở lại thêm một phút, chắc cô sẽ xiên cậu mắt.
“Vậy tôi về nhà trước…” Vai cậu rũ xuống.
“Ừ.”
“Sau này tôi còn có thể đến tìm chị không?”
Còn đến tìm cô? Triệu Thủy Vô không biết cậu bị chập mạch nào, lại tự nhiên dính vào cô: “Không.”
Cậu lo lắng: “Tại sao không?”
“Không