Chờ cô uống xong, Bạch Cảnh Xuyên cũng điền xong, nhận lấy tờ phiếu của cô, liếc xuống dưới, không biết tại sao lại cười, rồi nộp hai bản cho quầy lễ tân.
“Anh cười cái gì?” Triệu Thủy Vô hỏi anh, phiếu của cô có vấn đề gì à?
“Tôi chỉ thấy cân nặng.” Anh đáp, “Hơi nhẹ, tôi cứ tưởng các cô gái tập gym sẽ nặng hơn vẻ ngoài của họ cơ.
Không ngờ cô lại nhẹ thế.”
Triệu Thủy Vô lườm anh: “Nhìn trộm riêng tư của người khác.”
Anh rất vô tội: “Rõ ràng là cô chủ động đưa cho tôi.”
“Tôi chỉ nhờ anh nộp giúp, chứ có bảo anh nhìn đâu.” Cô vẫn lý lẽ hùng hồn, xách túi bước ra ngoài cùng anh, “Anh không thể nhét phiếu của tôi xuống dưới của anh à?”
Phụ nữ đúng là chúa cãi cùn, Bạch Cảnh Xuyên vội vàng xin tha: “Là lỗi của tôi.
Sau này nếu gặp lại loại chuyện này, nhất định sẽ chú ý.”
Họ đi đến cổng chung cư, đương lúc định lấy thẻ ra, thì chiếc xe đỗ bên đường bỗng hạ cửa xuống.
“Triệu Thủy Vô tiểu thư.” Người trong xe ngăn họ lại.
Triệu Thủy Vô nghe tiếng quay đầu tìm nơi phát ra âm thanh.
Nhìn thấy gương mặt đã lâu không gặp, cô nhướng mày.
Cô bảo Bạch Cảnh Xuyên về nhà trước rồi đi bộ ra xe.
Vừa rồi đi không để ý, bây giờ nhìn thấy biển số và kiểu xe, mới nhận ra nó vẫn là dáng vẻ quen thuộc, không có gì thay đổi.
“Mời cô lên xe.” Người đàn ông từ ghế phụ đi xuống, giúp cô mở cửa ghế sau, “Ông chủ có việc muốn gặp cô.”
Sao diễn xuất của cánh nhà giàu vẫn củ chuối thế nhỉ, Triệu Thủy Vô lên xe, đi tầm 20 phút thì được đưa đến một quán trà.
Cũng phải khen một câu, chỗ hẹn không phải nhà hàng, nếu không cô vừa ăn cơm trưa xong, thật sự dạ dày không còn chỗ nhét nữa.
Khu vực xung quanh ghế lô rất yên tĩnh, người phục vụ mở cửa, Quý Quảng Thân đã ở bên trong.
Ông nghe thấy tiếng động, tạm ngừng động tác pha trà.
“Vào ngồi đi.” Ông chào cô.
Triệu Thủy Vô ngồi đối diện với ông.
Đã lâu không gặp nhau, nếp nhăn quanh mắt ông dường như đã hằn thêm vài phần.
Ông mặc vest, rất trang trọng, có thể là vừa kết thúc một cuộc hội đàm kinh doanh.
Nhưng cô không có sức hàn huyên, đi thẳng vào vấn đề: “Tìm em có chuyện gì?”
Quý Quảng Thân nhớ trước kia cô không trực tiếp như vậy.
Hoặc nói là, bây giờ cuối cùng cô cũng không che giấu nhiều trước mặt ông nữa.
“Dạo này em và Quý Chẩn rất thân?”
Ông đến hỏi tội cô? Hỏi cô sao tách ra rồi còn liên lạc với con ông?
Triệu Thủy Vô dựa lưng vào ghế mây, chiếc gối mềm mại lót sau eo cô: “Mấy ngày trước em đến trường số 16 gặp một người bạn, vô tình đụng phải.”
“Hồi trước em ở với nó cũng khá hòa thuận.” Quý Quảng Thân đặt tách trà xuống, nếu cô đã thích vào thẳng vấn đề thì ông cũng không nhiều lời nữa, “Hôm nay tôi mời em đến là muốn nhờ em một việc.”
Cô quá quen với loại kịch bản này, lập tức cảnh giác hỏi: “Là loại có thể từ chối hay không thể từ chối?”
Ông bị cô chọc cười, thật không biết trước kia cô đã kìm nén trong lòng đến mức nào, giờ cuối cùng cũng có thể không lo sợ mà giải phóng ra: “Là loại có thể từ chối.”
“Vậy mời anh nói.” Triệu Thủy Vô cảm thấy lời này có chút thừa thãi, cho dù đáp án là gì, cô cũng không ngăn được miệng ông.
“Mấy hôm nữa tôi phải đi chơi với người khác.” Bọn họ đều hiểu “người khác” trong miệng có ý gì, “Quý Chẩn rất đa nghi, sẽ không dễ dàng tiếp người lạ, cái này chắc em biết.
Tôi muốn trong thời gian tôi đi vắng, em có thể chăm sóc nó.”
Hóa ra ngược hẳn với những gì cô đã đoán, Triệu Thủy Vô không ngờ ông vẫn tin tưởng mình đến vậy.
Cô không đồng ý ngay, qua vài lần ở chung, cô đã biết Quý Chẩn khó hầu hạ, vất vả lắm mới trôi qua một ngày, giờ lại muốn cô phải đối phó với cậu tiếp: “Anh có trả lương cho em đâu.”
Quý Quảng Thân lại bật cười, mỗi lần ông bày ra vẻ mặt này, đều khiến Triệu Thủy Vô mất tự tin, giống như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của ông.
“Tôi đã trả lương cho em rồi.” Ông chỉ vào túi xách của cô.
Triệu Thủy Vô lập tức mò tìm điện thoại, quả nhiên nhìn thấy một tin nhắn chuyển khoản ngân hàng, có bốn số không trước dấu thập phân, xếp hàng ngay ngắn.
“Đây đều là tiền lương của em, Quý Chẩn muốn ăn gì thì tự mua, nó sẽ trực tiếp quẹt thẻ của tôi, không tiêu của em một đồng.”
“Anh đi bao lâu?”
“Hai tuần.”
Trong hai tuần, chỉ cần nhân lúc rảnh rỗi chăm sóc một học sinh cấp ba, cô đã có thể nhận được phần thưởng hậu hĩnh như vậy, so với việc vất vả săn mồi, còn sung sướng gấp vạn lần.
“Em đồng ý.” Triệu Thủy Vô đáp, lại lục tung túi xách.
Ông nhìn dáng vẻ đã biết là cô tìm gì: “Nghiện thuốc lá rồi?”
“Ừ.” Cô trả lời, nhưng mãi không tìm thấy hộp thuốc lá.
Cô vốn không có thói