“Tiểu Bạch tên là Bạch Cảnh Xuyên?” Mẹ Triệu hỏi.
“Không phải.” Triệu Thủy Vô phủ nhận ngay tắp lự, giương mắt liếc Hạ Chương, thế mà anh còn dám mặt dày ngồi xuống, “Anh ta nói bậy, ở chung cư cũng có một người họ Bạch, nên anh ta nhầm thôi.”
Nhưng độ tin cậy của cô về vấn đề tình cảm gần như bằng 0.
Mẹ Triệu không tin được, quay sang hỏi Hạ Chương: “Thật không? Thế Tiểu Bạch kia tên gì? Mẹ nhớ con đã nói là gặp ở phòng tập gym đúng không?”
“Anh Bạch cũng tập ở phòng gym đó mà, hai người còn rủ nhau ký hợp đồng nữa.” Hạ Chương thu được ám chỉ, lại lắm mồm.
Triệu Thủy Vô sầm mặt, anh không nói không ai bảo anh câm đâu, “Phòng tập có rất nhiều người họ Bạch.”
Đáng tiếc là mẹ Triệu đã kết luận cô đang dẻo mỏ, nên giờ nói gì cũng vô ích: “Được rồi, mặc kệ là Hắc Cảnh Xuyên hay Bạch Cảnh Xuyên, bố mẹ đã nói với con bao lần rồi, mà con cứ lần lữa mãi, nhân dịp hôm nay, bố mẹ hạ tối hậu thư cho con, muộn nhất là thứ bảy tuần sau, con phải dắt người đến đây cho bố mẹ gặp.
Con đừng nghĩ là bố mẹ giục cưới, là chính con tự mình nói có bạn trai, và lần này là hẹn hò với mục đích kết hôn.”
Triệu Thủy Vô không cười nổi, sớm biết có ngày này, thì còn lâu cô mới nói thế, cho dù bây giờ bị buộc phải đi xem mắt thì vẫn tốt hơn tình huống này.
Cô đào cái hố lửa rồi tự đẩy mình vào trong.
“Con hiểu rồi, thứ bảy tuần sau con dắt người sống đến gặp bố mẹ.” Cô cầm tách trà vẫn chưa được chạm vào từ lúc bước vào cửa, một hơi uống cạn, trà này vừa đặc vừa đắng: “Không có việc gì nữa thì con về bên kia đây, mai con còn phải đi làm.”
Thấy thái độ của cô vẫn tạm chấp nhận được, bố mẹ Triệu cũng không dây dưa nữa: “Về đi, chăm chỉ làm việc, đừng suốt ngày làm ba cái chuyện xấu nữa.”
“Con cũng phải tập nhiều mới có kỹ năng đó.” Cô đáp, nguýt Hạ Chương một cái, “Không như một số người.”
“Ừm… Cô chú ơi, con cũng đi đây.” Anh ta nhanh chóng đứng dậy đi theo Triệu Thủy Vô ra ngoài.
Vừa bước xuống lầu, cô đã dừng chân quay người lại: “Hôm nay anh giỏi lắm, tìm tới tận nhà cơ đấy, còn cuỗm được 3 vạn mang về.”
Cô khoanh tay trước ngực, cũng không định đòi lại tiền.
Hạ Chương biết hành động hôm nay có hơi quá đáng, nhưng cũng không muốn xuống nước: “Cô lấy 30 vạn của mẹ tôi nên tôi mới lấy 3 vạn của bố mẹ cô thôi…”
“Vậy tôi phải cảm ơn anh rồi.” Cô nhếch mép cười, “Nhưng tôi hy vọng hôm nay là lần cuối cùng.
Nếu anh có ý kiến gì với tôi thì cứ việc nhắm thẳng vào tôi, đừng làm phiền đến bố mẹ tôi.
Anh cũng biết bố tôi đang làm gì, nếu việc này truyền ra, ông ấy sẽ bị ảnh hưởng nhiều hơn tôi.”
“Nếu cô thật sự nghĩ cho ông ấy thì ngay từ đầu đừng làm mấy chuyện này.
Phá hoại gia đình người khác, hại bố mẹ tôi ly hôn.”
Triệu Thủy Vô không còn gì để nói, tròng mắt đảo quanh: “Nhưng sao anh biết có người khác sống trong nhà tôi? Hà Lộ đã nói gì với anh?”
Từ lúc nãy cô đã cảm thấy có gì đó sai sai.
Hôm Hà Lộ đến, Quý Chẩn đã thu dọn hành lý rời đi, đáng lý ấn tượng về cậu chỉ nên là cuộc điện thoại và nửa câu úp mở của Triệu Thủy Vô thôi.
“Lộ Lộ nói hình như cô đang hẹn hò với một người rất trẻ.” Hạ Chương cúi đầu, “Sau đó tôi đến hỏi anh Bạch, anh ấy nói với tôi rằng người đàn ông đó đã sống trong nhà cô được một tuần… Ban đêm còn hay truyền ra một số tiếng động không thích hợp…”
Biết ngay là có tay anh nhúng vào mà!
Triệu Thủy Vô không biết nên chửi ai trước: “Sao anh không nghĩ là tôi đang nhảy aerobics.”
“Tuần nào cô chả đến phòng tập gym, tối đêm còn nhảy gì nữa?”
“Hóa ra anh còn biết tư duy.” Cô hạn hán lời, “Vậy anh không cảm thấy Bạch Cảnh Xuyên đang lợi dụng mình à?”
“Trước đây không thấy, bây giờ phát hiện ra rồi, nhưng tôi có thể hiểu được anh Bạch.
Nếu người yêu mới của cô là anh ấy, tôi sẽ đồng ý.” Hạ Chương trả lời, “Nhưng rõ ràng cô đang hẹn hò với anh ấy, lại còn nhập nhằng với người đàn ông khác, anh ấy không thể bêu mặt đi phá đám, nên mới nghĩ ra cách khác.”
“Anh là bố hay mẹ của tôi? Tôi thích ai yêu ai còn phải được sự đồng ý của anh à.” Triệu Thủy Vô tức lộn ruột, cái logic ngang bướng của anh cũng chẳng kém gì cô, “Anh không thấy hôm chúng ta leo núi, thằng chả dắt gái theo à?”
“Chắc anh ấy giận cô nên trả đũa thôi, ai bảo lúc ấy cô kết thân với gã nước ngoài gì đó.”
Triệu Thủy Vô coi như hoàn toàn quỳ lạy anh, cô quyết định dừng lôi chuyện cũ ra, nếu còn nói tiếp, chỉ sợ đến cả nguyên nhân khủng long tuyệt chủng, Hạ Chương cũng đổ lên đầu cô mất.
Về lại chung cư, Triệu Thủy Vô không lấy chìa khóa mở cửa ngay, mà đi sang đánh phá chuông cửa nhà Bạch Cảnh Xuyên.
Cô mặt không cảm xúc, khi nào cửa mở thì cô sẽ dừng.
Có vẻ như thực sự không chịu nổi ồn ào, Bạch Cảnh Xuyên lao tới mở cửa, còn hơi thở gấp.
Triệu Thủy Vô thấy anh xuất hiện, không chờ anh mở miệng, cũng không nói không rằng, giơ tay tát bốp vào mặt anh.
Nhưng lực không lớn, chỉ đơn giản là cho hả giận thôi.
Bạch Cảnh Xuyên bị đánh cũng không kinh ngạc, vừa định mở miệng thì cô đã xoay người.
Anh đi dép lê chạy ra, kéo cánh tay cô, lại bị Triệu Thủy Vô hất ra.
Cô tìm chìa khóa trong túi xách.
“Thủy Thủy.” Anh không chạm vào cô nữa, chỉ dựa vào tường.
“Câm mồm.” Triệu Thủy Vô không ngẩng đầu, vừa thấy cái bản mặt anh là cô lại tức.
Chỗ cô thường để chìa khóa giờ lại trống trơn, cô càng cáu hơn.
“Em không muốn nghe tôi giải thích à?”
Anh có thể nói ra lý do thoái thác gì, cô đều có thể đoán được: “Không có hứng thú, tôi còn muốn làm việc khác.”
“Hạ Chương nói hôm nay anh ta đã gây tội ở nhà em, làm cô chú biết được ‘Tiểu Bạch’ là ai.” Anh lại nói, “Em không định dắt tôi đến gặp họ ư?”
“Tôi sẽ dắt ‘Tiểu Bạch’ đến gặp họ, nhưng không phải Bạch Cảnh Xuyên.” Chắc lúc ra