Nhưng Triệu Thủy Vô lại đẩy anh ra, “Bạch Cảnh Xuyên, không phải lúc nào bán thân cũng giải quyết được mọi chuyện.”
Anh nhìn cô xỏ dép đi sang chỗ khác ngồi, giữ khoảng cách với anh, “Em còn giận à?”
“Đương nhiên.” Cô quay ghế dựa, không muốn đối mặt với anh.
“Kể cả tôi xin lỗi cũng vô dụng?”
“Phải xem thành ý của anh đến đâu đã.” Cô đặt một chân lên ghế, lấy tay chạm vào nơi anh vừa chạm qua, nhưng cô chưa ý thức được mình đang làm gì, “Tóm lại là không phải xin lỗi như này.
Chuyện anh làm còn ác liệt hơn Quý Chẩn rất nhiều.
Tốt xấu gì em ấy còn làm trước mặt tôi, còn anh chỉ biết đứng sau dùng mưu hèn kế bẩn, lợi dụng Hạ Chương.
Cũng không biết anh cho anh ta ăn bùa mê thuốc lú gì, bị bán còn giúp anh đếm tiền.”
“Có lẽ chỉ đơn giản là nhân cách tôi có sức hút?”
Ai rảnh ba hoa chích chòe với anh, Triệu Thủy Vô lừ mắt.
Anh biết điều, “Cũng tại mấy hôm nay em ghẻ lạnh tôi quá, khiến tôi có cảm giác bị đe dọa.”
“Anh mà cũng có cảm giác bị đe dọa?” Cô không tin, người luôn giữ mình trong tình yêu, sẽ chỉ đi gây cảm giác đe dọa cho người khác thôi.
“Trước kia không có, nhưng đối với em, không thể không có.”
Lại bắt đầu nói hươu nói vượn, cho dù Triệu Thủy Vô không mắc lừa cái này, cũng không thể ngăn cản anh thể hiện, “Nhưng anh như thế là đang ép tôi.”
“Em vẫn có quyền tự do lựa chọn mà.” Anh nói, “Giống như em đã nói, em có thể chọn dắt một ‘Tiểu Bạch’ bất kỳ đến gặp bố mẹ, hoặc có thể chọn dắt Bạch Cảnh Xuyên đến gặp họ.
Tôi cũng tin với khả năng của em, trước thứ bảy tuần sau, nhất định có thể tìm được một gã họ Bạch thay thế.”
“Vậy bây giờ anh đang làm gì?”
“Tôi đang tranh thủ cho chính mình.” Anh cũng đi tới trước mặt cô, xung quanh không có ghế dựa nào nên anh đành đứng đó, “Ít nhất tôi hy vọng người mà em dắt đi là tôi.”
“Tôi không cảm thấy anh thích tôi đến mức muốn cưới về nhà.”
Anh rất thành thật, “Đúng, vẫn chưa đến mức ấy, nhưng tôi không muốn có thêm đối thủ cạnh tranh vào lúc này.
Em có thể nói tôi ích kỷ.
Nhưng tôi cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, ở chung cũng vui vẻ, chúng ta không nên cố ý bỏ qua sự tồn tại của những cảm giác ấy.”
“Tôi hiểu rồi.” Triệu Thủy Vô không ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi cần thời gian suy nghĩ.
Mẹ tôi hạn cho tôi vào thứ bảy tuần sau, tôi sẽ cho anh câu trả lời vào thứ sáu tuần sau.”
“Được.”
Anh không nói thêm gì nữa, cô vẫn cúi đầu, không nói đuổi anh đi, mà chỉ nhìn móng chân.
Bầu không khí im lặng một hồi, anh sờ lên đỉnh đầu cô, Triệu Thủy Vô mới ngẩng đầu lên.
Vốn muốn bảo anh đừng nghịch tóc cô, nhưng khi nhìn anh, cô lại quên mất mục đích ban đầu.
Bạch Cảnh Xuyên vuốt mấy sợi tóc trên thái dương cô ra sau tai, xoa vành tai của cô.
Hôm nay cô không đeo gì cả.
“Chớ có sờ.” Cô nắm lấy tay anh.
Động tác này chỉ như gãi ngứa cho anh, Bạch Cảnh Xuyên lật tay lại, theo lòng bàn tay lướt tới cẳng tay của cô, “Em nổi da gà rồi.”
Triệu Thủy Vô muốn trốn, nhưng anh đã hành động trước, đè cô lại trong không gian nhỏ hẹp này, khiến cô không còn đường lui.
Anh ngồi xổm xuống, dùng góc độ ngước lên tiếp tục nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia khiến người ta không dám đối diện, cũng không thể làm ngơ.
“Thủy Thủy.” Anh lại gọi cô, thân mật trìu mến.
Cô nên từ chối anh, nhưng cô đã không làm.
Cổ họng tắc nghẽn, không nói nổi câu đuổi khách, cũng không thể đáp lại lời anh.
Chờ Triệu Thủy Vô hồi phục tinh thần, môi anh đã ở trên mặt cô.
Lúc đó thần kinh của cô như bị kích động, lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị anh nuốt ngược vào trong, tựa như như vậy hai người đã hoàn thành giao lưu, dùng đầu lưỡi cùng đầu lưỡi truyền đạt tâm sự cho nhau.
Lòng bàn tay anh dạo chơi trên đùi cô, đây là nhiệt độ cơ thể nóng nhất mà cô từng chạm vào.
Chiếc váy mùa hè của cô bong ra từng lớp, để lộ bờ vai trần và áo lót giống màu nude, cô cảm nhận được sự đụng chạm của anh.
Váy tụt đến thắt lưng, mà dưới đó còn có nơi mẫn cảm nhất, nơi ngón tay anh đang qua lại.
“Em ướt à?” Anh hỏi bên tai cô, “Nói tôi nghe.”
Nói hay không nói thì kết quả vẫn vậy, anh vẫn sẽ muốn cô.
Tất cả sức lực trên người Triệu Thủy Vô đã cống hiến hết cho hô hấp và tim đập, “Ừm…”
Lúc nằm trên sô pha, cô đã bủn rủn rồi, lúc sau dựa vào lý trí mạnh mẽ mới có thể đẩy anh ra.
Nhưng thoát được lần một, không thoát được lần hai.
Ham muốn bị kìm nén sẽ chỉ đợi thời cơ thích hợp để bùng nổ hơn thôi.
Bạch Cảnh Xuyên ôm ngang người cô lên, áo váy vương vãi trên ghế dựa.
Anh mở cửa phòng ngủ của cô, lần thứ hai ghé thăm nơi này.
Vừa rơi xuống giường, anh liền từ bỏ chút kiềm chế cuối cùng.
Dùng tốc độ nhanh nhất cởi quần ra, cô cắn môi ngồi đằng trước giúp đỡ, trông còn sốt ruột hơn anh, không chờ cởi ra hết, cô đã lấy côn thịt ra.
Vẫn là nhiệt độ và hình dáng quen thuộc, Triệu Thủy Vô vừa liếm vừa mút, anh lại càng thêm nhớ cô.
Mỗi lần kiêng tận mấy ngày, lúc phóng thích sẽ không kiểm soát được.
Đôi môi anh vừa hôn lúc nãy, giờ lại bao phủ lấy thân dưới của anh, chiếc lưỡi linh hoạt mềm mại còn dùng chiêu thức đặc biệt khiến anh càng thêm sưng phồng.
Cơ thể cô đang quỳ trước anh, nhưng linh hồn anh đang quỳ rạp trước cô.
Bạch Cảnh Xuyên muốn phát ra âm thanh sung sướng, nhưng vừa mở miệng lại biến thành, “Triệu Thủy Vô…”
Khác với “Triệu tiểu thư” xa cách, càng khác với “Thủy Thủy” thân mật mà người khác cũng hay gọi, đây là tên khai sinh, tên đầy đủ của cô, Triệu Thủy Vô.
Ba chữ này tạo thành nguồn gốc của mọi dục vọng trong anh.
Anh rút lui, không chờ Triệu Thủy Vô kịp phản ứng, anh đã đè cô xuống.
Dường như có tiếng quần lót bị xé