Mặc dù “lời kết” lần trước không vui vẻ cho lắm, nhưng Triệu Thủy Vô vẫn chọn đưa Bạch Cảnh Xuyên đến gặp bố mẹ mình.
Cũng không phải vì cô quyết tâm muốn bắt đầu mối quan hệ với anh, mà là vì cô cho rằng, so với nhất thời tìm một người họ Bạch không quen biết, không đáng tin cậy, thì anh vẫn dễ khống chế hơn.
Dưới mí mắt của cô, dù anh có giở trò thì cô vẫn kịp vạch trần.
Vẫn là phòng khách như cũ, vẫn là ấm trà mà bố Triệu thường uống.
Hai vị trưởng bối đang ngồi ở giữa, cô và Bạch Cảnh Xuyên ngồi ở hai bên, trên bàn cà phê bày đầy những món quà anh mang đến.
Lá trà thượng hạng, một bộ ấm trà, và một số thực phẩm chức năng.
“Chào cô chú ạ, cháu tên là Bạch Cảnh Xuyên, là bạn trai của Thủy Thủy.” Anh lấy ra hai tấm danh thiếp đã chuẩn bị trước, đưa hai tay cho họ.
Hai người lớn nhận lấy, quét mắt một cái rồi ho khan, “Tiểu Bạch ơi, cháu có thể cho cô chú xem chứng minh thư được không?”
Tuy Bạch Cảnh Xuyên làm ra vẻ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn lấy chứng minh thư trong túi ra.
Trước khi anh và Triệu Thủy Vô lên đường, cô đã dặn dò anh tỉ mỉ, rằng bố mẹ cô gần như không tin tưởng ở cô, họ sẽ kiểm tra chứng minh thư và bằng lái xe của anh vì sợ cô tìm người đến nói dối họ.
Nếu có thể, tốt nhất là nên mang cả theo sổ hộ khẩu.
“Cháu cũng mang theo bằng lái xe ạ.” Anh chủ động bổ sung.
Bố mẹ Triệu nhìn nhau, “Vậy mau lấy ra đây.”
Triệu Thủy Vô ngồi bên cạnh lạnh mắt nhìn, vừa không bất ngờ vừa không thoải mái.
Hai người này quả thật không khiến cô thất vọng, kiểm tra còn khắt khe hơn người ta kiểm tra gián điệp.
Ba cái giấy tờ tùy thân được xếp thành hàng trên bàn, tên và ảnh quả thực trùng khớp với người ngồi ngoài.
Bạch Cảnh Xuyên lại chủ động, “Hộ chiếu và sổ hộ khẩu, cháu cũng…”
Vì vậy, năm tờ giấy chứng nhận khác nhau được trải trên bàn.
“Ồ, Tiểu Bạch đã từng kết hôn rồi à?” Thứ đầu tiên họ chú ý đến vẫn là từ “Ly dị” trên sổ hộ khẩu, sau đó mới đến cột tên họ đầy đủ, trong đó có một từ mà họ thậm chí còn không biết đọc, “Cháu còn đổi cả tên hả? Từ này đọc là gì thế?”
“Đọc là ‘Trí’ ạ.” Anh trả lời, “Từ này thường được người xưa đặt làm tên, thời Đông Hán cũng có một vị thái thú tên Lưu Trí, từng là cấp trên của Vương Doãn ạ (*).
Nhưng từ này thật sự quá lạ, hồi bố cháu đi đăng ký hộ khẩu cũng suýt bị từ chối, mà đa phần mọi người cũng không đọc được, nên sau này cháu quyết định đổi một cái tên dễ đọc hơn.”
(*) Vương Doãn (137-192) là đại thần nhà Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc, ông tham gia diệt quyền thần Đổng Trác và cuối cùng bị giết trong cuộc chiến quân phiệt.
Hai người gật đầu, xem ra bố mẹ anh hẳn là người rất có văn hóa.
Mẹ Triệu muốn bỏ qua đề tài này, hỏi sang chuyện khác, nhưng bố Triệu vẫn cầm sổ hộ khẩu, nhìn chằm chằm vào hai chữ kia, một lúc lâu sau lại cất tiếng: “Thủy Thủy nhà mình có duyên với người họ Bạch thật đấy…”
Mẹ Triệu nghe vậy liền biến sắc, dẫm lên chân ông.
Bình thường thì không cho bà nhắc chuyện con gái ly hôn, giờ ông lại nói oang oang trước mặt con rể tương lai.
Bà vừa định đánh trống lảng, Bạch Cảnh Xuyên đã cười nói: “Đúng là rất có duyên ạ.
Không biết chú còn nhớ hay không, cháu đã từng mua biển số xe ở chỗ Thủy Thủy.”
“Tự nhiên anh nói cái này làm gì.” Triệu Thủy không nhịn được ngắt lời.
Đương nhiên cô biết Bạch Cảnh Xuyên có mục đích gì, người già rất hay mê tín ba cái chuyện duyên phận lăng nhăng, giờ anh lôi chuyện dây mơ rễ má này ra, bố cô thì chưa chắc, nhưng mẹ cô nhất định sẽ tin bọn họ là trời sinh một cặp, không thể tách rời.
Lời này quả nhiên khiến hai vị người lớn kinh sợ.
“Nhưng Thủy Thủy bảo con bé bán cho một người phương nam mà?” Bọn họ nhìn số chứng minh thư của Bạch Cảnh Xuyên, mấy số đầu giống hệt với bọn họ.
“Quê gốc của cháu ở phương nam, bố mẹ hiện cũng đang công tác ở đó.
Chỉ có cháu một mình sống ở đây.” Anh giải thích, “Nhưng từ hồi cấp 2, cháu đã chuyển đến đây học rồi, sau vì thi đại học, người trong nhà mới dùng quan hệ tách hộ khẩu riêng cho cháu.
Nên nói cháu là người phương nam cũng không sai, nhưng chứng minh thư và thói quen sinh hoạt của cháu vẫn là người phương bắc ạ.”
Hai người họ tỏ vẻ đã hiểu, mẹ Triệu thầm lườm Triệu Thủy Vô, “Thủy Thủy chưa nói chuyện này với cô chú bao giờ.”
“Có gì hay mà nói chứ…” Triệu Thủy Vô cúi đầu nghịch chén trà, cô cũng vừa mới biết mà.
Cái tên Bạch Cảnh Xuyên này, toàn nói một nửa giấu một nửa, không ngờ hôm nay lại nói hết ra trước mặt bố mẹ cô.
“Bố mẹ của Tiểu Bạch làm gì thế?”
“Bố cháu làm trong Cục Giám sát, mấy năm nữa sẽ nghỉ hưu, còn mẹ cháu công tác ở nhà xuất bản.” Bạch Cảnh Xuyên thành thật trả lời, dừng vài giây rồi chủ động bổ sung, “Họ hàng nhà cháu tương đối thiếu người, đa phần đều ở phương nam, bình thường không hay liên lạc, chỉ có mấy dịp lễ tết là sẽ tụp tập với nhau.
Cháu còn có một người em họ di dân sang New Zealand từ rất nhỏ, mấy năm nay mới về nước ạ.”
Hai vị trưởng bối rất hài lòng với câu trả lời này, chàng trai này rất thấu đáo, biết có một chuyện bọn họ không tiện hỏi trực tiếp nhưng vẫn muốn biết, nên tự giác khai báo luôn.
Hơn nữa, nghe miêu tả có vẻ cả nhà anh đều rất được.
Khóe miệng mẹ Triệu lại nhếch cao thêm một chút, nhưng bố Triệu lại cau mày càng chặt.
“Chú có thắc mắc gì ạ?” Bạch Cảnh Xuyên phát hiện, hỏi ông.
“Chú cứ thấy mặt cháu quen quen.” Bố Triệu vỗ nhẹ đầu, nhưng vẫn không nhớ ra được.
Bạch Cảnh Xuyên và Triệu Thủy Vô đều hiểu, nhưng lời này để anh có vẻ không tốt lắm, anh đành nhìn Triệu Thủy Vô, người đối diện mở miệng, giọng điệu khó chịu: “Bạn gái cũ của anh ấy là Trương Á Thanh.”
Nhưng ai nhắc bạn gái cũ của bạn trai mà thái độ tốt cho được? Cô không nói “Một trong những người bạn gái cũ” là đã tử tế lắm rồi.
“Ồ_____” Bố Triệu liền nhớ tới, “Hóa ra bạn trai cũ của Tiểu Trương, bảo sao cứ thấy quen quen.
Chẹp chép, thế này thì trùng hợp quá.”
Triệu Thủy Vô vẫn nhớ hôm trước bố đã đánh giá Bạch Cảnh Xuyên thế nào.
Kể cũng lạ, người bình thường nghe chuyện bạn gái cũ đều thấy không vui, thế mà bố cô nghe xong lại còn tăng thêm ấn tượng.
Người quen của người quen, còn từng dây mơ rễ má với cô, hai lá bài này đánh ra, Triệu Thủy Vô biết kết quả sẽ là gì.
“Thật ra hôm nay cháu đến đây, còn có một chuyện muốn hỏi ý kiến của cô chú.
Lần trước cháu đã nói qua với Thủy Thủy, nhưng không có kết quả.” Bạch Cảnh Xuyên nhìn Triệu Thủy Vô, thấy cô không ngăn cản chỉ mải gõ gõ chén trà, anh liền tiếp tục, “Cháu muốn mời Thủy Thủy dọn đến nhà cháu ở.”
“Cái này…” Bọn họ đều nhìn về phía Triệu Thủy Vô.
“Nhìn con làm gì? Nhìn anh ấy ấy.” Bố mẹ cô tưởng mỗi mình họ ngạc nhiên à, hôm nay cô còn nghe được nhiều điều ngạc nhiên hơn họ.
Lần trước Bạch Cảnh Xuyên chỉ khuyên cô bán nhà, rửa tay gác kiếm, chứ có nói muốn sống cùng cô đâu.
Nhưng nhiệm vụ quan trọng bây giờ là phải hoàn thành buổi gặp mặt hôm nay, bất kể Triệu Thủy Vô suy nghĩ thế nào, cũng phải đợi sau khi rời khỏi nơi này, mới tính sổ với anh.
Bạch Cảnh Xuyên nói tiếp: “Về chuyện này, cháu nghĩ trước tiên nên xin phép cô chú trước, sau đó mới hỏi Thủy Thủy.
Nếu em ấy bằng lòng thì dọn sang, không thì thôi ạ.
Tuy hiện tại cháu đang ở nhờ nhà bạn, nhưng cháu cũng có một căn nhà riêng ở chỗ khác, tháng trước vừa sửa sang xong, diện tích sẽ nhỏ hơn chỗ hiện tại một chút, nhưng sẽ có cả tàu điện ngầm và xe buýt đến thẳng công ty chúng cháu.
Cháu còn có xe riêng, có thể chở em ấy đi làm những lúc không bận việc.”
Đây là chuyện lớn.
Cả Triệu Thủy Vô lẫn bố mẹ cô đều không đưa ra