Kỷ Lăng Giang thuận theo đi tới bên cạnh cô, giống như nô bộc nam hầu hạ chủ nhân bảo bối của anh thay quần áo.Váy dài màu vàng nhạt rơi xuống dưới chân hai người: “Hôm nay là anh không tốt, quên nói với bà ấy.”Kỷ Lăng Giang từ phía sau ôm lấy cô, ngửi mùi hương trên tóc cô áy náy nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Khả Ngải lắc đầu nói: “Em biết, em không tức giận cũng không đau khổ.”Vì một người đàn ông không yêu cô mà tức giận với người đàn ông rất yêu cô, chuyện này căn bản không đáng, cô không ngốc như thế.Trong lòng Kỷ Lăng Giang tràn ngập trìu mến nhìn cô, cho dù anh làm quá đáng cỡ nào, cục cưng của anh vĩnh viễn đều không tức giận với anh.Một khi đã như vậy, Kỷ Lăng Giang lại nghĩ tới chuyện khác.
Anh hơi ghen nói: “Vậy em nói xem, là minh tinh nam vừa rồi đẹp trai, hay anh đẹp trai? Em yêu người nào hơn?”Lâm Khả Ngải sửng sốt một giây, sau đó chê cười anh nói: “Chuyện này mà anh cũng ghen? Kỷ dấm vương!”“Cần phải nói rõ ràng.”Lâm Khả Ngải ôm lấy anh trấn an: “Đương nhiên là anh, người đàn ông em yêu nhất chính là anh.”Nói xong, cô cảm thấy có chút không thích hợp…“Thật kỳ lạ… Sao điều hòa sẽ nóng như vậy?” Đôi mắt Lâm Khả Ngải mê mang nhìn về phía điều hòa.Kỷ Lăng Giang nhìn tóc cô xõa trước ngực, cẩn thận hôn lên phần cổ của cô, nhỏ giọng hỏi: “Như vậy có mát hơn hay không? Cục cưng, tóc của em quá nhiều.”Vừa dứt lời, đột nhiên dục hỏa mãnh liệt hơn