Nhà hàng gồm ba mươi tám tầng, không gian lãng mạn mà ấm áp, trong không khí tản ra sự sang trọng của hoàng tộc.
Nơi này hoàn toàn khác so với những nhà hàng khác, ngay cả đầu bếp đều
là những người giỏi nhất đến từ những quốc gia khác nhau, thậm chí một
ly nước chanh cũng có hương vị riêng biệt. Đương nhiên, đây cũng là nơi
mà không phải ai cũng có thể vào được.
Trong phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh, tiếng đàn violon du dương chậm rãi vang lên nhè nhẹ, vô cùng dễ nghe.
Mạch Khê chưa bao giờ được đến một nơi như thế này, cô vô cùng tò
mò hết nhìn đông rồi nhìn tây, thấy cái gì cũng đều ngạc nhiên mở to
hai mắt mà nhìn.
Sau đó một lúc, nhân viên phục vụ mang lên một ly kem được làm riêng,
làm cho Mạch Khê vô cùng hào hứng mà hô to. Ngay sau đó, mới phát hiện
bản thân có chút hơi quá trớn mà ngượng ngùng thè lưỡi, nhưng từ đầu tới cuối Kanve đều nhìn cô chăm chú mà cười cười.
"Thật xin lỗi, anh Kanve, anh tìm em có việc gì sao?"
Vừa nói, vừa liếc ly kem trên bàn. Người đàn ông này có vẻ như đi guốc
trong bụng cô nha, như thế nào mà biết cô cực kì thích ăn kem. Còn bác
Hàn Á không hiểu vì sao luôn cấm cô ăn đồ lạnh, nói cái gì mà …không tốt cho cơ thể của con gái, luôn hạn chế cô ăn cái này.
Tựa như nhìn ra Mạch Khê đang muốn gì, bên môi Kanve hiện lên ý cười,
đẩy ly kem đến trước mặt cô, giọng nói xa cách mang một vẻ dịu dàng, "Em ăn đi”
Mạch Khê nuốt nước miếng, " Kanve, anh thật tốt nha!”
Mạch Khê hưng phấn, hai mắt tỏa sáng, không chút ngượng ngùng mở miệng
thật to ăn, thoải mái cười híp mắt. Bộ dạng thoải mái của cô khiến Kanve buồn cười, "Chỉ mời em ăn một ly kem mà nói anh là người tốt sao?”
“Vâng", Mạch Khê gật đầu thật mạnh, "Bác Hàn Á quản em rất nghiêm, mấy tháng rồi em không được ăn”
Cô làm ra bộ mặt nghiêm túc làm Kanve buồn cười, tuy vậy nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ phức tạp.
"Em thường xuyên ra ngoài làm thêm sao?"
"Sao?"
Đang ăn một cách ngon lành Mạch Khê nghe vậy thì dừng một chút, lập tức
lắc đầu, "Không phải, thật ra đây là lần đầu tiên em ra ngoài làm thêm
đấy.”
"Em thiếu tiền sao?" Trong đáy mắt Kanve hiện ra một tia đau lòng nhưng không dễ phát hiện.
Mạch Khê sửng sốt, không hiểu vì sao anh lại nói những lời này.
Kanve thấy thế thì trầm thấp giải thích, "Là em nói, chúng ta là bạn mà, anh chỉ là tò mò thôi, đừng hiểu lầm.”
Khuôn mặt nhỏ của Mạch Khê đỏ lên, ngượng ngùng cười cười, "Những lời
này chỉ là em nói vậy thôi, anh là nhà thiết kế nổi tiếng, sao có thể
cùng một cô gái vô danh tiểu tốt như em làm bạn.”
Kanve nhìn cô thật lâu sau đó thở dài.
" Mạch Khê à, chúng ta thật sự là bạn mà.”
Mạch Khê dừng lại động tác ăn kem, ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt của anh hình như có một chút phức tạp...
"Mạch Khê."
Kanve đưa tay, kéo bàn tay nhỏ bé của cô qua, nắm lại trong lòng bàn tay của mình, đôi mắt đen không hề chớp mắt nhìn cô.
“Em thật sự không nhớ anh sao? Nhìn kỹ một chút xem.”
Mạch Khê nâng đôi mắt đẹp nhìn Kanve thật lâu, trong mắt chứa đầy những
tia nghi hoặc. Lông mi người con trai gợn sóng dịu dàng, không giống với sự xa cách như hồi ở show diễn, đôi con ngươi đen thâm thúy tựa như
huyền nguyệt sáng rõ trên trời đêm. Ánh mắt cùng bộ dáng này dường như
cô đã gặp ở đâu đó, nhưng là...
Cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Xin lỗi, em thật sự không biết anh.”
Trong mắt Kanve hiện lên một tia thất vọng, nhún nhún vai, đem tấm danh thiếp đưa ra trước mặt cô.
Mạch Khê tiếp nhận danh thiếp, chăm chú nhìn Kanve rồi lại nhìn xuống
cái tên được viết trên danh thiếp: Nhiếp Thiên Luật – Tổng Giám Đốc tập
đoàn Nhiếp thị.
Danh thiếp rất đơn giản, nhưng lại nói lên được thân phận tôn quý của anh!
Toàn bộ tầm mắt Mạch Khê đều bị ba chữ "Nhiếp Thiên Luật” hút chặt , cô
chăm chăm nhìn cái tên này, trí óc bỗng như bị thủy triều đánh úp!
"Nhiếp Thiên Luật, Thiên Luật…anh là Thiên Luật sao?" Ánh mắt của cô bắt đầu do dự rồi bất ngờ mừng rỡ, đột nhiên giữ chặt lấy cánh tay anh.
Mọi chuyện trước đây hiện rõ mồn một trước mắt cô, người con trai rực rỡ như ánh mặt trời, giúp cô giải quyết những tin đồn nhảm trong trường.
Lúc còn nhỏ trong trường tiểu học không ai làm bạn với cô, chỉ có anh ở
bên cô, thậm chí cô còn nhớ rõ lúc năn nỉ anh ăn kem với mình...
Nhiếp Thiên Luật thản nhiên cười, chống tay nhìn gương mặt mừng rỡ của
cô, dịu dàng nói câu, “Thật tốt, em vẫn còn nhớ rõ tên của anh, nếu
không chắc anh chẳng còn mặt mũi nào.”
Mạch Khê vẫn chưa hết mừng rỡ, kéo cánh tay anh, "Nhớ rõ chứ, đương
nhiên em nhớ rõ tên của anh rồi, anh Thiên Luật! Em còn nghĩ rằng đến cả đời này sẽ không được gặp lại anh nữa chứ!”
So với sự kích động của cô, Niếp Thiên Luật chỉ mỉm cười, anh tựa như
dòng nước, ôn hòa nhìn cô, đôi mắt cũng mang theo sự dịu dàng, tay anh
cưng chiều mà vuốt ve đầu Mạch Khê.
“Đã nhiều năm như vậy rồi, em khỏe không?”
Người bạn cũ ân cần hỏi thăm như một viên kẹo ngọt nhanh chóng hòa tan
trong lòng của cô, Mạch Khê gật gật đầu, mắt đẹp nổi lên sự oán trách:
"Anh Thiên luật, anh vì sao không hỏi em lúc trước vì điều gì mà ra đi
không lời từ biệt?"
Nhiều năm như vậy, cô ngay cả lời cảm ơn cũng chưa kịp nói thì anh đã đi rồi, trong lòng cũng có ít nhiều sự áy náy.
Nhiếp Thiên Luật mỉm cười, "Anh nghĩ năm đó em nhất định có nỗi khổ
trong lòng, trong lòng anh, Tiểu Mạch Khê không phải là người không có
tình nghĩa.”
"Anh Thiên Luật..."
Mạch Khê cảm thấy mình như được trở về ngày xưa, nhìn anh ngọt ngào
cười, "Cũng chỉ anh hiểu rõ em nhất, anh không biết rằng em nhớ anh
nhiều đến mức nào đâu.”
"Nhớ anh hả?"
Nhiếp Thiên Luật nghe vậy thì cười cười, đưa tay nhéo nhéo má của cô,
"Con nhóc này giỏi nhất là nói ngọt, nhớ anh đến mức mà ngay cả nhìn anh cũng không nhận ra sao?"
Gương mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê hồng lên, ngượng ngùng thè lưỡi, "Đâu có đâu...". Đôi mắt to của cô đảo vòng quanh rồi thông minh buông một câu: "Là anh Thiên Luật ngày càng đẹp trai nha , em làm sao mà nhận ra
được.”
“Được rồi, nhóc con, anh chấp nhận lời khen của em " Nhiếp Thiên Luật
cưng chiều cười cười, trước mắt anh, tiểu Mạch Khê ngày nào đã trổ mã
trưởng thành rồi.
"Đúng rồi đúng rồi, Tổng Giám đốc của Nhiếp thị chính là anh hả, nhưng
mà, người ta nói tổng giám đốc Nhiếp thị còn rất trẻ, vậy anh sao lại đi thiết kế thời trang?". Mạch Khê hiếu kì hỏi.
Nhiếp Thiên Luật không nhanh không chậm lấy đi ly kem của Mạch Khê, nhẹ
nhàng nói, "Nhiếp thị là một tập đoàn đa ngành nghề, trong đó có hơn
mười ngành đem lại cho Nhiếp thị lợi nhuận cao, thời trang là ngành mũi
nhọn, mà KY là một trong những công ty thời trang của Nhiếp thị mới vừa
được thu mua hai năm trước. Kỳ thật anh cũng không phải là nhà thiết kế
nổi tiếng gì, mấy cái thiết kế này chỉ là làm bừa, kiên trì mang lên sàn diễn thôi!”
"Wow, tin tức thật là đáng sợ nha." Mạch Khê cố ý cười trêu nói, "Người
ngoài giới chính là đều hô biến Thiên Luật anh trở thành nhà thiết kế
thần thánh, chắc anh không biết đâu, khi anh vừa
đi khỏi, thì ánh mắt
tất cả người mẫu đều bị cuốn theo á.”
Nhiếp Thiên Luật đối với loại trò chuyện này đã thành thói quen, ảm đạm cười, nhìn cô, "Chỉ cần em muốn thì có thể nhìn thoải mái."
Mạch Khê thè lưỡi, ngay sau đó bất ngờ phát hiện anh không đeo nhẫn.
“Ah? Anh Thiên Luật, sao anh không đeo nhẫn?"
“Nhẫn? Nhẫn nào?" Nhiếp Thiên Luật khó hiểu nhíu mày, ngón tay của anh
thon dài sạch sẽ, thể hiện cuộc sống của anh rất dễ chịu, rất tốt!
"Nhẫn kết hôn đó", mắt Mạch Khê đột nhiên mở lớn, "A, thì ra anh Thiên Luật vẫn còn là người độc thân hoàng kim nha!”
Nhiếp Thiên Luật nhìn thấy bộ dáng bất ngờ của cô thì nhịn không được mà cười cười, trầm thấp phối hợp, “Anh xác định là chưa kết hôn.”
Mạch Khê như có suy nghĩ gì gật gật đầu, "Ngày đó mỗi khi anh xuất hiện
đều thu hút bao nhiêu ánh mắt. Giờ thì tuổi trẻ tài cao, là Tổng Giám
đốc đương nhiệm của tập đoàn Nhiếp thị, dáng người lại cao lớn anh tuấn, cẩn thận ngày nào đó bị phụ nữ nuốt sống đó”.
"Em đó...", Nhiếp Thiên Luật đưa tay dịu dàng vuốt tóc cô, "Vẫn là giống với trước đây, thích lấy anh ra chọc ghẹo”
Mạch Khê cười rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thượng lộ rõ vẻ
hạnh phúc, "Anh Thiên Luật, anh cũng không hỏi em nhiều năm sống ra sao
ư? Một chút cũng không quan tâm em, hừ.”
Trong giọng nói có sự kháng nghị nho nhỏ, lại mang theo kiểu làm nũng của các cô gái mới lớn.
Mới trước đây, Mạch Khê ở trước mặt anh không hề đề phòng, tuy nói rằng
cả hai cách xa nhau nhiều năm như vậy, nhưng khi gặp lại, Mạch Khê vẫn
là rất nhanh tìm lại được cảm giác thoải mái. Chẳng qua là anh Thiên
Luật trước mắt so với mới trước đây thì khác nhau rất nhiều, trầm ổn
hơn, cho dù anh cái gì cũng không nói, ngồi ở đó thản nhiên cười, nhưng
vẫn cảm nhận được gặp lại nhau là một chuyện hết sức vui vẻ.
Cô cũng hiểu được, tình bạn đến bây giờ vẫn như xưa, nhưng đối với hoàn cảnh hiện tại của cô, có lẽ sẽ lại rất khó khăn.
Sự lên án nho nhỏ của Mạch Khê làm cho Nhiếp Thiên Luật bên môi gợn sóng, anh dịu dàng nói, "Anh biết chứ!”
"Sao? Làm sao anh biết?" Mạch Khê khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh.
Nhiếp Thiên Luật cười, "Tuy rằng nhiều năm như vậy không gặp em, nhưng anh vẫn biết được tin tức của em.”
Mạch Khê lại khó hiểu.
Như thế nào mà Thiên Luật lại bày ra một bộ dáng cao thâm rất khó lường?
Thấy cô trưng ra vẻ bối rối, Nhiếp Thiên Luật dịu dàng nói, "Được rồi cô nhỏ, không cần tỏ ra tò mò như vậy, bộ em tính ăn kem cho no bụng sao,
không định ăn cơm à?"
"Ăn, đương nhiên là muốn ăn, hơn nữa hôm nay em thực sự muốn ăn nhiều
một chút!" Mạch Khê thông minh không hỏi lại chuyện đó nữa, cô chính là
như vậy, người khác không muốn nói thì cô cũng sẽ không hỏi nhiều.
Đáy mắt Nhiếp Thiên Luật chứa đầy ý cười, "Không thành vấn đề.”
Ngay khi hai người đang vui vẻ trò chuyện thì một chiếc xe tiến tới.
"Tiểu thư Mạch Khê ", giọng nói trầm thấp, đánh vỡ bầu không khí của hai người.
Mạch Khê ngẩn ra, ngẩng đầu, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, là Phí Dạ.
“Phí, Phí Dạ..." cô theo bản năng nhìn quanh bốn phía.
“Tiểu thư Mạch Khê yên tâm, chỉ có một mình tôi thôi! " Phí Dạ liếc mắt
một cái nhìn thấu sự hoảng sợ trong đáy mắt của cô, thản nhiên nói.
Tâm tình Mạch Khê đột ngột hạ xuống, nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Nhiếp Thiên Luật nhạy cảm phát giác được đôi mắt cô chứa đựng sự kinh hoảng cùng sợ hãi, nhíu mày một chút.
“Không nghĩ nhanh như vậy Nhiếp Thiên Luật thiếu gia đã về nước." Giọng
của Phí Dạ vang lên có chút cung kính mà cũng có sự lạnh lùng.
Nhiếp Thiên Luật khôi phục lại ánh mắt xa cách, thật bình tĩnh không để
kẻ khác tới gần, thản nhiên nói, "Xưng hô này thật sự không thích hợp
với tôi”.
Ánh mắt Phí Dạ không được tự nhiên, hơi hơi cúi người, "Xin thứ lỗi,
Nhiếp tiên sinh! Nếu hai người đang dùng cơm, tôi sẽ không quấy rầy, tôi xin đi trước", nói xong, đôi mắt hắn lơ đãng nhìn lướt qua phía Mạch
Khê, sải bước rời đi.
Nhiếp Thiên Luật không có phản ứng, chỉ là nhàn nhã ngồi đó. Mạch Khê
thấy hắn rời đi, bản thân hơi sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng lại,
nhanh chóng đuổi theo.
“Phí Dạ!”
Phí Dạ dừng lại, xoay người nhìn thấy cô, đáy mắt xuất hiện tia dịu dàng, "Tiểu thư Mạch Khê có việc gì sao?”
“Không có gì, chỉ là...", Mạch Khê có chút nghẹn lời, "Anh có thể..."
Cô vô thức liếm môi, ánh mắt của hắn có chút ám muội...
"Chuyện đêm nay, cô không muốn cho Lôi tiên sinh biết?" Hắn nói ra tâm tư của cô.
Mạch Khê sửng sốt, lại lập tức gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự
cầu xin, "Phí Dạ, anh có thể giúp tôi không? Coi như chưa từng thấy tôi, xin anh đấy.”
Phí Dạ nhìn cô, một lúc lâu sau mới gật đầu một cái.
“Cám ơn anh, Phí Dạ!" Mạch Khê cao hứng nắm cánh tay hắn, trong đáy lòng thầm nói vạn lời cảm ơn. Cô biết Phí Dạ luôn luôn trung thành với cha
nuôi, làm như vậy thật sự khó xử cho hắn.
Nụ cười của cô luôn xinh đẹp rạng ngời như vậy, ánh mắt Phí Dạ nổi lên
ánh sáng dịu dàng, giọng hắn cũng trở nên mềm mại nhẹ nhàng, trầm ổn
nói, "Đừng chơi quá muộn.”
Như là trẻ con được cưng chiều, Mạch Khê ngọt ngào cười, dùng sức gật đầu.
Cách đó không xa, Nhiếp Thiên Luật như suy nghĩ gì đó, nhìn thấy biểu cảm của Mạch Khê, ấn ấn mi tâm...