Phí Dạ cùng Nhiếp Thiên Luật cũng theo sát sau đó, vẻ mặt tự nhiên khẩn trương vô cùng.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào?” Lôi Dận đợi lâu như vậy, vì kết quả này, bàn
tay to lớn của hắn tóm chặt lấy áo của bác sĩ. Sức mạnh quá lớn gần như
muốn bóp chết luôn cả vị bác sĩ này.
“Lôi…Lôi tiên sinh…Tôi…tôi không thở được…” Bác sĩ chủ trị quơ quơf hai tay lên, mặt nghẹn đỏ như màu gan heo.
Vài vị bác sĩ cùng nhóm y tá bên cạnh, tuy bị một màn này dọa đến chết
khiếp, nhưng mà gặp màu đỏ chói mắt trên hành lang, trong nhất thời kêu
lên một tiếng sợ hãi.
Lôi Dận buông lỏng bàn tay lớn của mình ra, bác sĩ phụ trách mới tháo được khẩu trang xuống dưới, từng hơi từng hơi hít vào…
“Lôi tiên sinh, ngài yên tâm đi. Tiểu thư Mạch Khê…cô ấy được cấp cứu
tương đối kịp thời. Ngoại trừ mất máu quá nhiều, thân thể đều không có
ảnh hưởng nào quá lớn ——“
“Mất máu quá nhiều? Khốn kiếp, mất máu quá nhiều? Như thế này cũng không tính là trở ngại?” Lôi Dận vừa nghe xong, nổi điên lên, nắm tay siết
chặt lại.
“Lôi tiên sinh…ngài…ngài…ngàn vạn lần không nên khẩn trương…” Bác sĩ chủ trị vội vàng trấn an hắn. Trời ạ, đó là một con sư tử dễ phát điên, ông cũng không muốn chọc giận hắn. Nhìn nắm tay người đàn ông này, chính
xác hoàn toàn, một quyền cũng có thể đánh ông tới tắt thở.
“Ngài yên tâm đi, lần này tiểu thư Mạch Khê được cấp cứu rất kịp thời.
Tuy rằng mất máu nhiều quá, nhưng cái này có thể điều dưỡng được. Ngài…”
Lôi Dận thế này mới hoàn toàn thả lỏng tâm. Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê, đáy mắt toàn là đau đớn…
——————————
Một đêm mất ngủ...
Lôi Dận lại trông Mạch Khê trắng đêm, sườn mặt cương nghị vì chuyện lần
này mà trở nên tiều tụy, nhưng càng thêm có đường nét, anh tuấn hơn. Một đêm dài này, hắn gần như không hề chợp mắt nhìn cô, sự lo lắng trong
lòng đều hóa thành nỗi đau khôn cùng, lan tràn sâu trong đáy mắt hắn…
Hồi ức như một cơn sóng dữ đập vào đầu hắn, lãng đãng, mơ hồ, rất nhiều
vùng ký ức… Đã từng, như cũng là không từng… Mọi thứ cứ dồn dập ùa về.
Mà nay, nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Mạch Khê, lúc vui vẻ thoải
mái, hoặc đầy máu, hoặc tàn nhẫn, hoặc đau đớn…mỗi chuyện hết thảy đều
có liên quan đến hắn, lần lượt ùa vào trong đầu.
Từng một lần, hắn cũng đã tập trung vào một người phụ nữ khác như vậy.
Nhìn chăm chú vào nước mắt cùng sự thống khổ của cô. Đối với người phụ
nữ ấy, hắn giữ lấy như thế xem cô là một con mồi, không cho phép người
khác chiếm đoạt.
Tòa thành Bạc Tuyết kia đã từng là nhà giam của cô, mà hắn cũng không
thể nghĩ đến, bắt đầu từ lúc nào, hướng nhìn của hắn đã trở thành chiếm
giữ. Lại vì thế mà khiến cho cô ấy sinh ra sợ hãi quá lớn với hắn. Hắn
không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể cưỡng chế giữ lại bên cạnh,
không tiếc chọn lựa hết thảy những thủ đoạn tàn nhẫn. Thậm chí vì để
tránh cô chạy trốn, hắn dùng phương thức như một con vật cưng, giam giữ, buộc chặt lấy…
Có lẽ là hận, bởi vì cái đêm hắn tìm được Bạc Tuyết, cô đã trở thành vợ người khác, nằm trên giường của một người đàn ông khác!
Nghĩ đến đây, nắm tay Lôi Dận đột nhiên siết chặt lại, sự thâm tình trong đáy mắt cũng chuyển hóa thành hàn băng…
Hắn không cho phép phản bội, tuyệt đối không cho phép!
Huyết Xà trở thành vật hy sinh đầu tiên. Ngay sau đó, là vật thứ hai, vật thứ ba…cho đến khi Mạch Khê xuất hiện!
Ánh mắt Lôi Dận lại nhìn xuống Mạch Khê, ngón tay thon dài vô thức mà
khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô. Khi chạm vào cánh môi
mềm, giờ khắc này, sự lạnh lùng trong đáy mắt hắn đã không thấy nữa.
Ngón tay hắn hơi hơi chấn động. Lôi Dận cho rằng hết thảy đều chỉ là trả thù, hắn cho rằng bản thân mình đã quyết tàn độc đến như vậy. Nhưng là, ngày sinh nhật mười tám tuổi của cô, nhìn khuôn mặt cẩn trọng, còn có
một chút cứng đầu mà lại bối rối trong đó, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng
‘chú cha nuôi’. Khi đó, hắn đột nhiên cảm thấy được tim mình như tan ra…
Cô hẳn đã vui vẻ. Ngay cả khi không vui vẻ, cũng sẽ có bạn cùng lứa
tuổi, nên có sự hồn nhiên. Nhưng là, cô như một đóa hoa còn khép nụ,
ngày nở rộ lại bị hắn tuyệt tình ngắt xuống, cắm vào trong nước. Hắn chỉ ích kỷ chiếm lấy cô, ích kỷ giữ cô bên người, mà không nghĩ hoa theo
bốn mùa mà héo mòn. Thật đáng tiếc, hắn đã quên, hoa có ngày nở, không
người nào không có thuở thiếu thời…
Đóa hoa rời khỏi bùn đất, cho dù nở rộ thật xinh đẹp trong nước, cũng sẽ yếu ớt, không giống như loài hoa sinh trưởng trong bùn đất.
Có ngày nở rộ cũng có ngày héo úa.
Nhưng là, hắn lại ngang nhiên bẻ gẫy sự khát cầu sinh mệnh đối với cô gái nhỏ này…
Sự mềm mại dưới ngón tay khiến tim hắn đập nhanh. Giờ khắc này, hắn thật muốn suy nghĩ, nghiền ngẫm tâm tư của bản thân thật kỹ. Hết thảy sự lo
lắng đối với cô, hết thảy cách chiếm hữu đối với cô, hết thảy phẫn nộ
cùng mọi điên cuồng chưa bao giờ có này, thật sự là vì trả thù?
Hay vẫn là…
Một loại tình cảm khác thường nào đó?
Ngón tay Lôi Dận run nhè nhẹ một chút, đáy mắt dừng mãi trên khuôn mặt Mạch Khê…
Hắn không biết nên giải thích tâm tư của bản thân như thế nào, nhưng hắn tinh tường ý thức được rằng, tâm tình của mình, tùy theo hỉ nộ ái ố của cô gái nhỏ này mà biến chuyển. Tất cả, thay đổi trong lặng yên…
Cửa phòng bệnh được đẩy ra, khuôn mặt Nhiếp Thiên Luật ngưng trọng mà
nhìn cảnh tượng trước mắt này. Con ngươi xa cách cũng có sự dao động khó thấy, như là mội loại đau lòng, hoặc như một sự thương tiếc khôn cùng!
Là đối với Mạch Khê, càng là đối với Lôi Dận!
Anh vốn muốn chăm Mạch Khê một chút, không hề đoán được Lôi Dận lại luôn luôn canh giữ bên giường bệnh, không hề chớp mắt mà trông chừng cô. Giờ khắc này, anh thế nhưng lại cảm thấy được bản thân mình trở thành kẻ dư thừa. Tối thiểu, bầu không khí ở nơi đây đã không còn đủ cho anh nữa.
Nhiếp Thiên Luật thở dài một hơi, vừa muốn xoay người đi ——
“Thiên Luật…” Lôi Dận mở miệng gọi anh lại. Tuy rằng hắn không hề quay
đầu, nhưng lại khiến Nhiếp Thiên Luật kinh hãi. Giọng hắn tuy rằng đạm
mạc là thế, nhưng lại lộ ra sự thê lương cùng bi ai khó khống chế được.
Nhiếp Thiên Luật nhẹ nhàng bước tới, đứng ở bên cạnh Lôi Dận, ánh mắt điềm đạm nhìn Mạch Khê trên giường. Thật may đã không sao…
Trong không khí đều là tĩnh lặng…
Thật lâu sau đó, tiếng thở dài của Lôi Dận mới vang lên, như là đang hỏi người đứng bên cạnh, hoặc như là, đang chất vấn trái tim của chính
mình——
“Chẳng lẽ, thật sự đã sai?”
Ánh mắt Nhiếp Thiên Luật chuyển hướng tới Lôi Dận, lại bị sự tiều tụy
của hắn dọa đến. Mi tâm nhíu lại lo lắng, anh cố gắng trả lời.
“Có lẽ, cậu thực sự đã làm sai. Ít nhất, Mạch Khê không hề vui vẻ…”
Thân mình Lôi Dận tựa lưng vào ghế ngồi, hắn nhắm hai mắt lại, mí mắt
mỏng run run, như đang cố gắng đè nén cảm xúc nào đó. Nhiếp Thiên Luật
lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Dận ở trạng thái như thế này, lại không biết
nói như thế nào để an ủi…
“Khê nhi, cô ấy…muốn rời khỏi cậu, xin cậu buông cô ấy ra.” Hắn không hề mở mắt, giọng nói xa xôi như thể truyền tới từ phía chân trời, mang
theo sự thê lương cùng bất lực.
Nhiếp Thiên Luật biết hắn chưa bao giờ hỏi người khác điều gì. Nhưng sau lần này, là sự thay đổi lớn lao đến như thế. Chẳng qua, sự thay đổi này khiến người khác phải đau lòng.
“Vậy cậu quyết định như thế nào?”
Trong không khí chỉ còn là sự tĩnh lặng, thật lâu không có tiếng trả lời…
Lôi Dận mở mắt, lại chỉ nhìn một mình Mạch Khê bằng đôi mắt màu lục đầy
đau đớn. Trong mắt hắn, toàn là thống khổ, quyến luyến, áy náy, cuối
cùng, ngưng tụ trở thành thâm tình vô hạn. Hắn nâng bàn tay nhỏ bé của
cô lên, nhẹ nhàng hôn lên những ngón tay mảnh khảnh. Thật sự, thật sự
muốn hôn đến tận tâm hồn cô…
Ngoài cửa sổ, ánh rạng đông nhàn nhạt
chiếu vào cửa sổ, xuyên thấu qua tấm thủy tinh, mờ mờ chiếu vào trên
sườn mặt của Lôi Dận. Dáng vẻ này dưới lớp sáng trở nên tiều tụy hơn bất cứ lúc nào. Mỗi một đường nét trên ngũ quan cương nghị đều hiện ra sự
nhân nhượng chưa bao giờ có. Còn có rõ ràng…ở đáy mắt hắn, sự ngưng tụ,
lại ngưng tụ, cuối cùng hóa thành đại dương mênh mông.
Đây là điều Nhiếp Thiên Luật nhìn thấy được, trong lòng hơi chần chờ một chút. Thấy hắn thật lâu không hề lên tiếng, anh suy xét thêm một chút,
mới thấp giọng hỏi ra vấn đề xoay quanh trong lòng bấy lâu nay ——
“Cậu —— rốt cuộc là yêu ai? Bạc Tuyết hay vẫn là —— Mạch Khê?”
Sự thâm tình trong đáy mắt hắn không thể lừa dối được người khác. Đó
hoàn toàn là sự đau đớn vì tình cảm. Anh cũng là một người đàn ông, tự
nhiên cũng có thể hiểu được cảm nhận này. Nhưng anh khác với Lôi Dận, ít nhất anh cũng hiểu rõ ràng bản thân mình yêu người nào, cho dù không có cách chạm tới…
Một câu nói của Nhiếp Thiên Luật như thể một chậu nước lạnh, đổ thẳng
xuống đầu Lôi Dận. Đôi môi mỏng đang hôn những ngón tay Mạch Khê hơi hơi giật, tiện đà hắn ngẩng đầu. Đôi con ngươi xanh trong một cái chớp mắt
hiện lên sự mê man, nghi hoặc, lại rơi vào sự trầm mặc thật sâu sau
đó.
Sự biến chuyển trong thời gian rất ngắn này, Nhiếp Thiên Luật lại nhìn
hết sức rõ ràng.
Lôi Dận lại nhìn về phía Mạch Khê một lần nữa. Cô gái nhỏ như một con
búp bê thủy tinh bé nhỏ nằm ở đó, dung nhan trong suốt như ngọc, vẻ mặt
yên tĩnh che lấp đi sự tuyệt vọng đang ngày càng lớn lao của cô. Không
vui không buồn, chỉ thanh đạm như thứ ánh sáng ban ngày, màng màng trong tia nắng le lói khi rạng đông, gợi lên trong Lôi Dận sự thương tiếc lớn lao, mà trân ái dịu dàng.
Hắn cũng đã từng đối với Bạc Tuyết có loại tình cảm này?
Hay vẫn là ——
Đôi mày hắn nhíu chặt lại, bàn tay rộng lớn kéo bàn tay bé nhỏ của cô qua, mười ngón nhẹ nhàng quấn quít…
Đối với cô —— thật sự là động lòng?
“Cậu đối với Mạch Khê, cho dù có động lòng hay không, đều phải lựa chọn
buông tay…” Nhiếp Thiên Luật nhìn chăm chăm vào cô gái đương nằm trên
giường, thở nhẹ một tiếng đau thương. Quá bất đắc dĩ!
“Buông tay?” Lôi Dận bấy giờ mới có phản ứng. Thân hình cao lớn cũng
theo hai chữ này mà run run một chút, bàn tay to càng siết tay Mạch Khê
thêm chặt, như sợ một khi đã buông ra, mọi thứ sẽ bị gió cuốn đi, không
thể nào níu kéo được nữa.
“Nếu, cậu đối với Mạch Khê là không phải tình yêu, như vậy Mạch Khê chỉ
nhìn thấy ở cậu mọi thứ đều là trả thù. Mạch Khê chẳng qua chỉ là một
quân cờ để trả thù mẹ cô ấy. Nhưng nếu cậu thực sự yêu…” Nhiếp Thiên
Luật chần chờ một chút, nhìn bóng dáng cao lớn cô đơn của Lôi Dận ——
“Nếu là yêu, như vậy cậu càng hẳn phải buông tay! Tính Mạch Khê, trời
sinh đầy kiêu ngạo. Có lẽ không cần dùng thân phận là cha nuôi của cô ấy thì cũng tuyệt đối không thể chấp nhận người đã phát sinh quan hệ cùng
với Bạc Tuyết. Đó là mẹ của cô ấy, chuyện này đối với cô ấy như là một
tai nạn tàn khốc. Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân khiến Mạch Khê phải tự
sát.”
Lôi Dận đột nhiên nhắm mắt lại, một bàn tay khác đặt trên đùi chậm rãi siết chặt lại…
Nhiếp Thiên Luật cũng khó xử vô cùng. Đây là cục diện không có một con
đường lựa chọn nào khác. Người luôn luôn làm việc thành thạo như Lôi
Dận, giờ đây chỉ có thể đối mặt: hoặc là buông tay, hoặc là —— vẫn phải
buông tay! Bởi vì anh có thể nhìn ra được sự mâu thuẫn rất sâu trong đáy mắt hắn. Hành động lần này của Mạch Khê đủ có thể đập tan mọi hy vọng
trong tất cả những phương thức của hắn!
Thật lâu sau đó ——
“Cậu…chỉ muốn giữ cô ấy ở bên cạnh. Điều đơn giản như vậy, chẳng lẽ, lại trở thành hy vọng xa vời?” Lôi Dận cúi đầu mở miệng, giọng nói khàn
đặc, lộ ra sự bất lực chưa bao giờ có. Hai tròng mắt lưu luyến trên
gương mặt cô luôn ánh lên sự cương quyết không thể buông tay. “Cô ấy mới mười tám tuổi, phải sống như thế nào đây? Rời khỏi cậu, cô ấy phải sống một cuộc sống như thế nào?”
Trên bờ vai, là bàn tay vững chãi của Nhiếp Thiên Luật, cũng mạnh mẽ,
cũng trầm ổn như vậy. Anh không ngờ rằng người cậu cao cao tại thượng
như vậy, giờ khắc này lại trở thành một người bất lực. Trong mắt Nhiếp
Thiên Luật, người cậu Lôi Dận của anh, tựa như một người không gì không
làm được, không có một sự tình gì có thể làm khó hắn, mà hắn cho tới bây giờ cũng sẽ không bị chuyện gì tác động đến. Nhưng là hôm nay…
Hắn lại bất lực đến như vậy, quyến luyến không thôi vì một người con gái…
“Cứ như vậy mà buông tay đi…” Anh biết nói như vậy là hoàn toàn tàn
nhẫn, nhưng anh vẫn luôn lo lắng. “Lần này là cậu phát hiện kịp thời,
nhưng cậu có thể chắc rằng cô ấy sẽ không có lần thứ hai, lần thứ ba
không? Nếu lúc đó cậu không ở bên cạnh Mạch Khê…” Anh không có nói thêm
điều gì nữa, chỉ một lời nói dở dang, để cho người khác điền vào đó suy
nghĩ riêng.
Ngón tay Lôi Dận chợt run run, một cảm giác đau đớn xé nát tim, như rời núi lấp biển đánh úp lại…
Cô là kiên quyết như vậy, dùng một phương thức không lưu luyến nào mà
nói lời từ biệt với hắn. Hắn, thật sự đã khiến cô không hề vui vẻ? Thậm
chí lại nghĩ đến việc kết thúc mọi thứ? Chỉ là vì có thể rời khỏi hắn?
Không khí chợt có sự bi thương…
“Thiên Luật…để cậu yên tĩnh một chút.” Giờ khắc này, Lôi Dận thật ích kỷ muốn có được không gian riêng với Mạch Khê, không gian chỉ có hai
người, yên tĩnh suy nghĩ, suy nghĩ về con đường phải đi.
Nhiếp Thiên Luật gật gật đầu, lẳng lặng lui ra ngoài…
Lôi Dận lẳng lặng nhìn Mạch Khê. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế như ánh
trăng tỏa ra sự dịu dàng, dịu dàng đến thế. Đôi môi đỏ hồng vốn có hơi
hơi tái nhợt, khô ran hẳn đi. Hắn hít sâu một hơi, ngồi xuống bên đầu
gường, cánh tay dài duỗi ra dịu nhẹ nâng cô dậy, để cái đầu nhỏ vô thức
tựa vào trước ngực hắn. Ôm ấp cô như thế này, không một chút ý muốn
buông tay…
Người con gái yếu ớt trong ngực hít thở từng hơi nhàn nhạt, lẳng lặng
phả vào lồng ngực hắn, lại khiến ngực hắn đau đớn đến nhường này. Mùi
hương thoang thoảng dịu dàng tỏa ra từ người cô lại quen thuộc, xua tan
đi toàn bộ mùi khử trùng trong căn phòng. Lôi Dận chưa bao giờ thống hận bản thân mình như thế này. Cô yếu ớt đến như vậy, mà hắn, đã làm cái
gì?
Đôi môi mỏng hạ xuống, giữa những sợi tóc của cô, lưu luyến không thôi,
thật lâu không rời đi. Cuối cùng, Lôi Dận nhắm hai mắt lại. Trong một
cái chớp mắt, khóe mắt cương nghị thế nhưng lại ẩm ướt…
“Khê nhi, tôi chỉ muốn, cho em vui vẻ…” Giọng nói của hắn trầm đục, mang theo nỗi đau như lắng đọng lại từ ngàn vạn năm.
Đối với vấn đề của Nhiếp Thiên Luật, hắn không biết nên trả lời như thế
nào. Hắn cũng không có cách nào nghiềm ngẫm cảm xúc mơ hồ chới với của
tâm tư bản thân mình. Thật buồn cười biết bao, hắn luôn luôn thấu hiểu
tâm người khác. Chỉ cần liếc mắt đối phương một cái, hắn đoán chắc được
tâm tư của đối phương. Nhưng là, rốt cuộc cũng không thể hiểu được chính trái tim mình!
Bởi vì, cảm giác này hắn không hiểu được. Là giãy giụa thống khổ cùng
bồi hồi, thậm chí hết thảy lựa chọn hắn nghĩ đến đều có vẻ bất lực đến
như thế. Kết quả còn lại chỉ còn có đau thương, mà Khê nhi của hắn lại
trở thành người hy sinh lớn nhất!
Trong phòng bệnh, là bi thương triền miên…
Ngoài phòng bệnh, Nhiếp Thiên Luật thầm thở dài. Một nỗi đau khó tả xoay quanh xoay quanh anh. Có lẽ, thế gian này chính là như vậy. Nguyên nhân tình duyên không còn, chẳng phải việc người có thể khống chế. Có những
thời điểm, có những người, có những tình yêu, như loài hoa quỳnh nở
trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Ai vì ai mà tồn tại? Có yêu nhưng
không thể thì chỉ như chiếc lá bị gió thổi bay đi, biến mất trong cơn
mưa dữ, giống như những chấm nhỏ rắc đầy trời, chỉ còn có ánh sáng mong
manh không ngừng lóe ra…