Ánh mặt trời trở nên ấm áp hơn sau buổi trưa, như hy vọng xuyên thấu qua từng tầng mây, đem ánh sáng trải khắp vạn vật.
Trong phòng bệnh, ánh sáng rực rỡ đều tập trung toàn bộ trên người Mạch
Khê. Khi tia sáng xinh đẹp chiếu vào mi mắt cô, đôi mắt ngọc khẽ nhíu
lại rồi chậm rãi mở ra. Khi nhìn thấy hoa tươi bên cạnh sườn mặt người
thanh niên ôn nhuận, đôi môi anh đào xinh đẹp hơi hơi gợn lên một độ
cong nhàn nhạt, như viên trân châu quý giá, lóe ra một chút ánh sáng mờ
ảo.
“Anh Thiên Luật…” Giọng nói Mạch Khê khi cất lên có chút mất sức, nhưng
tinh thần lại hoàn hảo. Chỉ là ở cổ tay vẫn còn quấn băng gạc như tuyết
trắng, không khó để nhìn ra hành động cô đã làm. Nhìn Nhiếp Thiên Luật
cắm xong hoa tươi vào bình hoa xong, cô mới nhẹ nhàng nói, “Tặng em
forget me not, là sợ em sau khi tỉnh lại quên mất anh sao?”
Nhiếp Thiên Luật cười nhẹ, đôi mắt vẫn ôn nhuận như sắc mặt vốn có của
anh, dịu hòa như một chiếc lá buông mình xuống mặt nước lững lờ trôi.
Anh ngồi bên giường Mạch Khê, “Nha đầu ngốc, anh biết cho dù như thế nào thì, em đều sẽ không quên anh.”
Mạch Khê cười gật gật đầu, sống mũi đột nhiên cay xè. Ngay sau đó, hốc mắt chợt hồng lên…
“Tiểu Mạch Khê…” Nhiếp Thiên Luật thấy nước mắt của cô, tay chân lập tức bối rối. Có trời mới biết, anh không muốn thấy cô khóc biết bao. Vội
vàng nâng tay vỗ vỗ nhẹ nhàng đầu cô trấn an, anh nói, “Được rồi được
rồi, nói như thế nào liền khóc ngay vậy? Chẳng lẽ em không muốn nhìn
thấy anh sao?"
“Muốn, đương nhiên muốn…” Giọng nói Mạch Khê chợt trở nên cứng rắn hơn
một chút. Sau đó, cô ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi chôn vào thật
sâu trong lồng ngực người thanh niên kia. Thực sự không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng cô khóc lóc, nhưng là, nước mắt vẫn cứ chảy xuống.
Nhiếp Thiên Luật cảm thấy lồng ngực mình chợt trở nên nóng rát. Anh biết đó là nước mắt của cô, nhưng chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về lưng cô. Để cô
khóc thoải mái một lúc cũng tốt. Nhiếp Thiên Luật anh làm sao có thể
không biết nước mắt của cô đã đè nén cùng sự bất lực này bao lâu.
“Anh Thiên Luật, anh sẽ trách em chứ?” Giọng nói nghẹn ngào của Mạch Khê không lớn, chỉ là nước mắt lặng lẽ còn đọng lại, âm giọng khàn khàn
càng khiến anh đau lòng.
“Đúng vậy, nha đầu ngốc này…” Anh vỗ nhẹ cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, than nhẹ một tiếng rồi lau nước mắt giàn giụa trên đó. Ánh mắt
dịu dàng dường như xuyên qua cơ thể mà xoa dịu linh hồn cô. Anh nhẹ
nhàng nói nhỏ, “Anh đang trách em, trách em vì sao không quý trọng bản
thân mình như vậy.”
Nói xong, anh nâng cổ tay cô lên, phía dưới băng gạc chính là miệng vết
thương. Một cô gái nhỏ có bao nhiêu dũng khí để có thể cầm dao cắt cổ
tay? Trừ khi, thật sự đã không còn lưu luyến trần thế này nữa.
“Phải biết rằng, người quan tâm em còn rất nhiều, Tiểu Mạch Khê ạ. Em làm vậy, rất ích kỷ.”
Nước mắt Mạch Khê lại một lần nữa chảy xuống gò má, thấm ướt đôi môi tái nhợt, lại run run mà nhỏ xuống…
“Kỳ thực…lúc ấy cũng không còn đau khổ gì nữa…chỉ là em nghĩ…đây là cách giải thoát tốt nhất.” Giọng nói của cô rất mỏng manh. Nếu có điều gì
phải luyến tiếc, cũng chỉ có người thanh niên trước mặt này, và còn
có…bác Hàn Á.
Lôi Dận không hề nuốt lời, bác Hàn Á vẫn tiếp tục ở trong tòa thành. Chỉ là, khi nhìn thấy cô rốt cuộc cũng tỉnh lại, Hàn Á kích động chảy ra
nước mắt. Mạch Khê cảm thấy tủi thân uất ức vô cùng. Thì ra, trên đời
này còn có người quan tâm cô đến như vậy.
“Tiểu Mạch Khê!” Đuôi lông mày Nhiếp Thiên Luật hiện lên sự tức giận,
lại có vội vàng, anh xoay thân mình cô lại. Như thế nào anh cũng không
thể nhẫn tâm quát lớn cô nửa câu, “Sau này anh không cho phép em lại làm chuyện điên rồ, có nghe hay không?”
Mạch Khê lẳng lặng nhìn anh, đáy mắt là thật nặng những giọt nước mặn
chát. Thật lâu sau đó, cô hơi hơi cụp mắt xuống, nước mắt không chịu
được sức nặng phải chảy ra từng giọt từng giọt. Cô vươn cánh tay mảnh dẻ ôm lấy thắt lưng mạnh mẽ của Nhiếp Thiên Luật, giọng nói mơ hồ...
“Anh Thiên Luật, nếu hết thảy đều trở nên đơn giản thì thật tốt…Nếu em
là bạn gái của anh, anh là bạn trai của em, thì cũng thật tốt biết bao…”
Chỉ có Nhiếp Thiên Luật mới có thể khiến cô không kiêng nể gì mà bộc lộ
tình cảm của mình. Hoặc vui hoặc buồn, hoặc hy vọng hoặc tuyệt vọng.
Tim Nhiếp Thiên Luật chợt co rút lại. Anh làm sao có thể không rõ từ
‘đơn giản’ của Mạch Khê mang ý nghĩa gì? Có lẽ, trong lòng cô gái nhỏ
vẫn luôn hoang mang, cho nên mới lọt sâu vào lưới mê muội, mới có thể
khao khát một bờ vai thân thiết để dựa vào…
“Được…vậy em làm bạn gái của anh. Chỉ cần em thích, cái gì cũng có thể.” Anh ôm cái đầu nhỏ của cô vào lòng, giọng nói là sự thật lòng, không
thể nghe ra một ý vui đùa nào. Anh đau lòng cho Mạch Khê, chỉ cần cô giữ được tâm này, cái gì anh cũng làm.
Cô gái nhỏ này, khi lần đầu tiên anh nhìn thấy đã có cảm tình như đã
quen biết từ rất lâu. Quật cường như cô, thiện lương như cô, mà anh tình nguyện trở thành một người bạn cô tín nhiệm, một người anh trai. Chỉ
cần cô có thể tươi cười như trước, cái gì cũng có thể.
Nghe xong những lời này, Mạch Khê nở nụ cười, là sự vui mừng thoáng qua, hoặc như một cảm xúc thỏa mãn, đáy mắt cũng là nỗi đau ngạt thở…
“Anh Thiên Luật, anh cũng muốn hạnh phúc nha…” Cô nâng bàn tay nhỏ bé
lên, ngón tay tinh tế, trong nước mắt miêu tả hình dạng trái tim anh.
“Nếu ở trong lòng anh thực sự có một người, nhất định không thể để cô ấy khổ sở. Tình yêu, hẳn là ngọt ngào lắm?”
“Nha đầu ngốc, là ngọt…” Nhiếp Thiên Luật càng ôm chặt cô hơn. Cô gái
thông minh nhạy cảm đầy quan tâm này, sự nhớ nhung cùng quyến luyến
trong đáy mắt anh hồ như không thể che giấu được cô. Cô lại thông minh
muốn giúp anh che giấu nỗi đau sâu nhất tận tâm khảm.
“Nhưng là, anh xem đó, anh sẽ đau khổ như em rồi nha.” Mạch Khê cười
khẽ, cùng lúc đó, nước mắt mặn đắng trên môi cô thấm ướt cằm nhỏ. “Nếu,
chúng ta đều đơn giản như vậy, thì tốt biết bao nhiêu hả anh…Anh Thiên
Luật, yêu một người vất vả đến như vậy sao?”
Nhiếp Thiên Luật hơi hơi kéo Mạch Khê ra, ngưng mắt nhìn cô. Tuy rằng
đau lòng nước mắt của cô, nhưng anh lại càng thêm khiếp sợ tâm tình hiện tại của cô gái nhỏ này. Ánh mắt anh suy xét đánh giá một lúc lâu, mới
nhẹ giọng nói. “Yêu một người không vất vả, mấu chốt là em yêu người
nào. Nếu như em ngốc nghếch mà yêu một người bình thường, có lẽ em sẽ
không phải cảm thấy thống khổ, nhưng là..."
“Nhưng là cái gì?” Vẻ mặt Mạch Khê nhìn qua thật quá cô đơn, ngay cả nước mắt trong hốc mắt cũng bất lực đến như vậy…
Nhiếp Thiên Luật nâng bàn tay rộng lớn của mình lên, vén những sợi tóc xõa tung trước ngực cô ra sau tai, thì thầm nói nhỏ...
“Nhưng nếu đối phương là Lôi Dận…Như vậy, con đường tình yêu sẽ vất vả một chút.”
Một giọt nước trong mắt Mạch Khê không kiềm giữ được chảy xuống. Sự bi
thương trong đôi mắt đột nhiên hiện lên một tia bối rối. Cô nhìn đôi mắt ôn nhuận của Nhiếp Thiên Luật, “Em…em không có yêu hắn ta. Người hắn
yêu là…mẹ của em.”
Một câu nói đã đem tâm tư của cô phơi bày không bỏ sót điều gì. Nhiếp
Thiên Luật thở dài, hết thảy như anh đã đoán. Trong lòng cô gái nhỏ này, không phải là điều gì khác, mà là tâm tư khó có thể nắm lấy của Lôi Dận cùng chuyện quá khứ của thời niên thiếu ấy.
“Tiểu Mạch Khê, em có thể hay không…” Anh chần chờ một lúc lâu, cuối
cùng mới chắc chắn mà nhìn cô, “Dùng hết dũng khí yêu một lần?”
Mạch Khê chợt giật mình bàng hoàng, đôi mắt đẹp vì khiếp sợ mà trừng
lớn. Cô nhìn Nhiếp Thiên Luật một lúc lâu, hô hấp dần dần tăng lên. Rồi
đột nhiên cô che kín tai mình lại, cảm xúc trở nên kích động...
“Không…em…em không muốn yêu người đàn ông này! Không muốn..."
“Được được được, không muốn…” Nhiếp Thiên Luật hoàn toàn lo sợ trước
dáng vẻ kích động của cô, vội vàng ôm chặt cô vào lòng an ủi. Trong
lòng, nỗi bất an ngày càng lớn lên…
Chẳng lẽ…thật sự rời đi mới là giải thoát?
Ngoài cửa sổ, ánh dương rực rỡ lại bị đám mây đen cuồn cuộn chậm rãi che khuất. Bầu trời dần dần trở nên u tối hơn. Gió mạnh thổi qua, báo hiệu
một cơn mưa tầm tã sắp tới.
Lôi Dận tự mình làm thủ tục xuất viện cho Mạch Khê. Khi hắn vừa bước khỏi văn phòng của trưởng khoa, Phí Dạ bước nhanh tới...
“Lôi tiên sinh, người của cảnh cục đều bao vây bệnh viện!”
Cái chết của cảnh sát trưởng Henry dù sao cũng phải giải quyết, nhưng từ sau khi Mạch Khê xảy ra chuyện, Lôi Dận không hề quan tâm đến công việc của công ty cùng tổ chức. Một vài hội nghị quan trọng cũng kéo dài thời gian. Sau khi Mạch Khê tỉnh lại, hắn dùng toàn bộ thời gian trông nom
bên cạnh cô, dáng vẻ không hề để ý tới bất cứ chuyện nào bên ngoài. Đối
với điều này, cho dù cảnh cục có nhân nhượng ba phần cũng không thể dễ
dàng tha thứ. Lôi Dận giết người lung tung xong, một chút thái độ đều
không có. Đây chính là thái độ công khai khiêu khích trong mắt sở cảnh
sát. Mà lần này, hiển nhiên là được sự cho phép của Thống đốc bang.
Mặt Lôi Dận không một chút thay đổi đi đến trước cửa sổ, từ trên cao
nhìn xuống khung cảnh bên ngoài, ánh mắt bình tĩnh như hồ nước…
Cảnh tượng dưới lầu thật hoành tráng. Là một hàng dài xe cảnh sát nối
đuôi nhau, trang bị vũ trang hạng nặng. Xem ra, thực sự đã coi bệnh viện này là hang ổ của độc xà mãnh hổ.
“Bọn chúng không có quấy rầy đến Khê nhi chứ?” Đối với cảnh tượng trước
mắt, vẻ mặt của Lôi Dận không có sự thay đổi nào quá lớn. Từ sau khi
Mạch Khê tỉnh lại, điều duy nhất thay đổi ở Lôi Dận, chính là hắn càng
thêm ít nói. Nhiều thời gian trầm mặc hơn trước, có đôi khi chỉ ở bên
ngoài phòng bệnh yên lặng nhìn Mạch Khê. Chỉ lẳng lặng mà nhìn cô chăm
chú.
“Không có. Thiên Luật vẫn ở trong phòng bệnh, vệ sĩ vẫn canh giữ nghiêm ngặt bên ngoài.” Phí Dạ lập tức trả lời.
“Chuyện này, bất luận kẻ nào cũng không được phép tiết lộ cho Khê nhi
biết. Đương nhiên, bọn chúng cũng không dám công nhiên bao vây Bạc Tuyết bảo. Hôm nay tôi muốn đón cô ấy xuất viện.” Lôi Dận hiển nhiên hiểu rõ
vì sao sở cảnh sát lại làm như vậy hôm nay.
Phí Dạ hơi hơi sửng sốt, “Lôi tiên sinh, ngài muốn đưa tiểu thư Mạch Khê về đâu?”
“Trở về thành bảo.”
“A? Vâng, Lôi tiên sinh.” Phí Dạ vội vàng phản ứng lại. Giờ khắc này,
hắn thực sự không hiểu ý của Lôi tiên sinh, cũng không biết người đàn
ông này sẽ tiếp tục xử lý như thế nào về mối quan hệ giữa bản thân mình
và tiểu thư Mạch Khê.
Chỉ là, vết máu trên chiếc đàn dương cầm kia, vẫn còn quanh quẩn trong
đầu hắn. Nhiều năm như vậy, hắn đi theo Lôi tiên sinh, cùng với người
đàn ông này vào Nam ra Bắc giết qua không ít người, cũng sử dụng không
ít thủ đoạn, lại chưa bao giờ có cảm giác kinh tâm động phách như vậy.
Con đường kế tiếp, phải đi như thế nào?
———————————
“Khê nhi, uống thuốc này đi. Nào.” Trong phòng bệnh, Lôi Dận ngồi ở bên
cạnh, đổ thuốc vào trong lòng bàn tay, tự mình cho cô uống thuốc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê vẫn luôn bình tĩnh. Cho dù khi đối diện
với Lôi Dận vẫn là nỗi cô đơn không gì hiểu được, nhưng vẫn nghe lời
uống thuốc vào. Sau đó, một viên kẹo được cho vào cái miệng nhỏ của cô.
Mạch Khê kinh ngạc ngẩng đầu, lại bắt gặp đôi mắt xanh lục thâm trầm của Lôi Dận. Khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh kia lộ ra đường nét và góc cạnh
lạnh lùng. Khuôn mặt anh tuấn đến mức khiến người ta mê muội. Hàng mi
dày, mũi cao và thẳng, đôi môi mỏng. Mỗi một đường nét đều phô ra sự cao quý tuấn nhã. Nhìn kỹ một chút, trong đó còn có sự phiền muộn nhàn nhạt cùng ôn tồn…
Đây là Lôi Dận mà cô quen biết sao? Trong ấn tượng của cô, người cao cao tại thượng như hắn chưa bao giờ có sự ôn tồn như vậy.
“Em luôn luôn sợ đắng. Nghe ông chủ kia nói, đường để làm kẹo này là
chiết xuất từ thực vật, khi ăn vị ngọt thanh và thơm hơn.” Lôi Dận nhẹ
nhàng giải thích cho cô.
Trong mắt Mạch Khê ánh lên sự nghi hoặc. Đôi mắt như một dòng suối trong núi sâu kia trong một cái chớp mắt hiện lên một nỗi đau lẫn vào đó.
Mạch Khê đột nhiên không thể nhìn thẳng vào đôi mắt trước mặt mình, vội
vàng cụp mắt xuống. Sự hốt hoảng theo đó được che giấu. Viên kẹo trong
miệng thực sự giống như hoa vậy, sự thơm ngọt chậm rãi tan ra, lan tỏa
say lòng người. Cô nhìn giấy gói kẹo được để ở một bên theo bản năng,
đôi mày liễu cong cong hơi hơi nhíu lại. “Nghe ông chủ nói? Đây chính là tiệm kẹo kia sao?”
Nhãn hiệu trên giấy gói kẹo này cô còn nhớ rõ. Đó là tiệm kẹo nho nhỏ
xinh đẹp như nhà kẹo trong cổ tích. Vụ tai nạn xe cộ kia khiến cô không
còn cơ hội nào để nhìn đôi kẹo hoạt họa làm bằng kẹo kia nữa.
“Đúng là tiệm kẹo kia. Ông chủ cửa hàng còn nhớ rất rõ em, nha đầu liều
lĩnh này.” Lôi Dận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi cúi xuống của cô,
giọng nói đầy dịu dàng.
Mạch Khê cúi đầu nên chỉ có thể nghe được giọng nói trầm thấp của hắn,
không thể nhìn thấy sự đau đớn nghẹt thở ngưng tụ trong đôi mắt xanh lục của người đàn ông kia. Cô dừng tầm mắt mình trên những ngón tay mảnh
khảnh. Giờ khắc này, cô thế nhưng không biết nên đối mặt với người đàn
ông này như thế nào. Từ sau khi tỉnh lại, hắn không hề tức giận với hành động tự sát của cô. Chỉ đơn giản dịu dàng ôn hòa nói chuyện với cô như
vậy.
Cô chỉ nhìn thấy một Lôi Dận khát máu mười phần, khí phách mười phần,
chưa bao giờ nhìn thấy Lôi Dận hắn cúi người xuống, giọng nói dịu nhẹ
như thế này. Không biết vì sao, giọng nói của hắn càng dịu dàng, cô càng có thể nghe ra trong đó có một sự ly biệt nhàn nhạt không nắm bắt được…
Hành lang có những tiếng bước chân vội vã. Mạch Khê hơi hơi ngẩng đầu
lên nhìn. Ngay sau đó, cổ tay bị thương được Lôi Dận nâng lên. Độ ấm
trong lòng bàn tay hắn truyền qua lớp băng gạc chạm vào da thịt, kéo hồi lực chú ý của cô một lần nữa...
“Khê nhi, đồng ý với tôi, về sau, cho dù có như thế nào cũng không được
làm chuyện điên rồ, được không?” Ngón tay Lôi Dận cẩn trọng khẽ vuốt ve
phía trên lớp băng gạc. Trong đáy mắt hắn là sự đau đớn người ngoài
không thể nhìn tới được. “Vĩnh viễn không được tra tấn bản thân như vậy
nữa.”
Trong lòng Mạch Khê không biết vì sao đột nhiên đổ vỡ, hốc mắt dâng lên sự chua xót buồn thương…
Ngay sau đó, toàn bộ cơ thể cô được Lôi Dận ôm vào lòng. Bàn tay rộng
lớn của hắn phủ lấy cái đầu nhỏ của cô, để sườn mặt anh tuấn chôn sâu
vào trong hơi thở của cô gái nhỏ.
Trong hô hấp, có hơi thở của hắn, cũng có mùi hương dịu nhẹ của cô.
Thân mình Mạch Khê hơi hơi cứng lại rồi thôi. Cô tùy ý để hắn ôm vào. Sự dịu dàng chưa từng có thổi quét qua lòng cô. Mạch Khê cứ như vậy ngoan
ngoãn dựa vào lòng hắn. Khác với khi ôm anh Thiên Luật, tim cô giờ khắc
này là đau đớn. Mà hắn càng như vậy, tim cô càng đau hơn. Tuy rằng Mạch
Khê không biết vì sao người đàn ông này đột nhiên lại khác thường như
vậy, nhưng hắn…lại khiến cô đau lòng biết bao.
——————————
Bầu trời tối dần, có một hương vị như sắp mưa.
Nơi cánh cổng lớn của bệnh viện, sự căng thẳng trong bầu không khí luôn
luôn toát ra nơi đậu xe của cảnh sát, giống như một con thú bất an.
Khuôn mặt nhóm cảnh sát cũng đầy khẩn trương. Sau khi nhìn thấy vài y tá bước ra, ánh mắt họ sáng lên một chút. Sau đó là hơn mười vệ sĩ phục
trang đen. Giờ khắc này, không khí gấp rút đột ngột tăng vọt. Tất cả đều âm thầm rút súng ra.
Hơn mười vệ sĩ không hề có biểu tình nào. Bởi vì có chỉ thị của Lôi tiên sinh, bọn họ sẽ giả vờ làm như không thấy hành động của lũ cớm này, cho dù thấy chúng lôi súng ra thì cũng phải cố gắng mà nhịn xuống.
Mệnh lệnh của Lôi tiên sinh rất đơn giản, chính là không muốn để bất cứ
chuyện gì quấy nhiễu tới tiểu thư Mạch Khê. Cảnh sát xuất hiện trong
bệnh viện thì bình thường thôi, cho dù có hoài nghi, cũng có thể giải
thích điều này không hề liên quan tới vệ sĩ bọn họ.
Đám người chậm rãi mở đường. Lôi Dận ôm Mạch Khê, bước chân ổn trọng đi ở cuối cùng, Phí Dạ theo sát bên người, ánh mắt đầy cảnh giác xem xét hết thảy bốn phía.
Chiếc xe sang trọng công nhiên dừng ngay trước cổng lớn của bệnh viện.
Thậm chí ngăn cả xe cảnh sát trước mặt. Vài vệ sĩ đã tới trước, canh giữ chung quanh cửa xe.
Đoạn đường từ phòng bệnh đến cổng bệnh viện đều đứng đầy cảnh sát cùng
vệ sĩ của Lôi Dận, vẻ mặt hai bên giằng co. Mà Lôi Dận lại hoàn toàn
bình thản thong dong ôm Mạch Khê, từng bước một hướng tới xe đậu sẵn.
Một cảnh tượng như vậy, thật hoành tráng quá sức tưởng tượng!
Trong không khí có mùi ngai ngái
rất nhẹ. Màu mây u ám che khuất ánh sáng mặt trời. Một trận gió thổi
qua, Mạch Khê vô thức rùng mình một cái, theo bản năng nhìn chung quanh. Những ánh đèn chớp nháy liên tục khiến cô phải nheo nheo mắt lại để
nhìn, tựa hồ như cảm giác được sự bất an nào đó…
“Những cảnh sát đó là…” Nhịn không được phải hỏi, ánh mắt cô dừng trên
người đàn ông đang bế mình. Theo góc độ này chỉ có thể nhìn thấy phần
cằm cương nghị của hắn cùng những đường nét anh tuấn trên gương mặt.
Hắn dường như vẫn giống như trước, vẫn như không thấy mọi thứ chung
quanh mà bình thản sải bước tới phía trước. Nhưng là, cô vẫn có thể cảm
giác được có chuyện gì đó không thích hợp ở đây.
Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng để lửng khiến Lôi Dận cúi đầu xuống nhìn cô
chăm chú. Đôi mắt màu xanh lục thâm trầm chậm rãi ngưng tụ trở thành đại dương mênh mông, nhìn thẳng vào đáy mắt đương có điều nghi hoặc của cô, thấp giọng nói, “Một thời gian trước, có một kẻ giết người đột nhiên
xông vào bệnh viện, tàn sát rất nhiều bệnh nhân. Trước mắt, y vẫn còn ẩn nấp trong bệnh viện. Cảnh sát được phái tới điều tra và canh giữ tại
đây, đối với mỗi một người xuất viện đều phải kiểm tra cẩn thận.”
Nghe những lời nói này, đôi mắt to ngập nước của Mạch Khê chợt toát ra
sự chất vất, ngay cả đôi mày xinh đẹp cũng hơi nhíu lại, cô chần chờ hỏi tiếp, “Bọn họ…ngay cả ông cũng muốn kiểm tra?”
Lý do thoái thác này của hắn nghe sao cũng có chút gượng ép, thậm chí
còn mang theo sự hoang đường trong đó. Nhưng là người luôn luôn nghiêm
túc như hắn, hình như không biết vui đùa là gì.
Lôi Dận nhìn thoáng qua hàng mày nhíu lại của cô, đôi môi mỏng cương
nghị hơi hơi nhếch lên. “Đương nhiên, bọn họ thuộc ngành tư pháp. Tôi là công dân, đương nhiên phải phối hợp.”
Mạch Khê vẫn
cảm thấy có điều gì đó không đúng. Mắt chợt nhìn thấy cảnh
sát dè dặt cẩn trọng đặt tay lên súng, đôi mắt hơi hơi chấn động một
chút. Nhưng không đợi cô mở miệng, Phí Dạ lại mở miệng nói...
“Tiểu thư Mạch Khê không nên lo lắng. Những cảnh sát đó cũng chỉ làm
việc theo nếp mà thôi. Bọn họ sở dĩ rút súng ra để bảo đảm an toàn của
tiểu thư Mạch Khê. Bởi vì cảnh sát nhận được tin, hôm nay tên sát nhân
kia có thể xuất hiện ở đây.”
Sau một phen giải thích như thế, Mạch Khê mới ‘bừng tỉnh đại ngộ’, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi lo lắng khôi phục vẻ bình tĩnh lạnh nhạt vốn có,
không thèm nhắc lại nữa, lẳng lặng để Lôi Dận tùy ý ôm chặt lên xe.
Lôi Dận liếc mắt nhìn Phí Dạ một cái. Cái liếc mắt này ‘ý vị thâm trường’
(ý tứ sâu xa) vô cùng. Hắn cho tới bây giờ cũng không biết thuộc hạ của mình thế nhưng có thể từ lời nói dối nói thành y hệt như thật.
Khi cửa xe sắp đóng, trong một thoáng rất ngắn, Lôi Dận đè thấp giọng
xuống, mệnh lệnh: “Tận lực kéo dài thời gian một chút, tôi tự nhiên sẽ
cho bọn họ một sự công bằng!”
“Lôi tiên sinh yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt bên này.” Phí Dạ nhận lệnh.
Xe chạy ra khỏi bệnh viện. Phía sau, vẫn là mùi mưa khét nồng…
———————————
Bạc Tuyết bảo, vẫn là khung cảnh tuyết trắng xinh đẹp như trước, được
bao phủ trong màn mưa bụi, xinh đẹp trong không gian mờ ảo mông lung.
Những giọt mưa rơi xuống, lộp độp va vào cửa sổ sát đất. Dần dần, phong cảnh ngoài cửa sổ đều ướt đẫm nước lạnh.
Phía trước cửa sổ, Mạch Khê ngồi trên xe lăn, lẳng lặng nhìn chăm chú
vào thế giới bên ngoài lớp thủy tinh. Trong phòng khách rộng lớn sang
trọng như trong hoàng cung yên tĩnh không một tiếng động. Trên bầu trời
âm u, một tia sáng cũng không có. Bên trong tòa thành là ánh đèn tường
dịu hòa. Cửa sổ sát đất cao lớn vài chục mét được nước mưa cọ rửa, từng
dòng nước chảy dọc theo lớp kính dày. Giờ khắc này, bóng dáng của Mạch
Khê càng thêm bé bỏng, dường như lúc nào cũng có thể bị màn mưa này nuốt lấy…
Trên cầu thang, ánh đèn tường chiếu lên thân hình cao lớn ưng nhã của
Lôi Dận. Thấy cảnh tượng trước mắt, bước chân hắn ngừng lại, hắn lẳng
lặng nhìn chăm chú bóng dáng bé nhỏ nơi xa kia, sau đó, mới chậm rãi
xuống lầu.
Một chiếc áo khoác dài choàng lên vai của Mạch Khê. Mùi xạ hương dịu nhẹ quen thuộc vây lấy. Ánh mắt đương nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ của Mạch
Khê hơi hơi chấn động một chút, nhưng cô không có quay đầu lại, đôi mắt
vẫn giữ sự bình tĩnh lạnh nhạt.
Ngoài cửa sổ, bầu trời âm u. Đáng lẽ giờ khắc này hẳn là cảnh mặt trời lặn, nhưng màn mưa đã thay thế nó.
Trên lớp thủy tinh phản chiếu bóng dáng cao lớn của người đàn ông. Chỉ
riêng thân hình chuẩn xác hoàn mỹ của hắn đã đủ để phụ nữ phải sinh ra
lòng yêu mến không thôi. Và một khi đã hưởng thụ mùi hương của hắn, sẽ
không thể nào quên được…
Đôi mắt Mạch Khê nhắm chặt lại. Ngay sau đó, cô chỉ cảm thấy bàn tay
rộng lớn của hắn nắm trên xe lăn, chậm rãi xoay cả người cô về phía
mình...
“Rầm rầm..." Phía sau, một tia chớp lóe lên. Ánh sáng chói lòa chiếu rõ
trên từng góc cạnh gương mặt cao quý của hắn, ngay cả đôi mắt cũng lộ ra một sự đau đớn nghẹn thở, như là một đáy biển sâu nhất không thể nắm
bắt được điều gì. Người khác chỉ cần liếc mắt một cái dường như cũng có
thể bị giam hãm bên trong đó, rốt cuộc cũng không có cách nào kiềm chế
được!
Theo bản năng, Mạch Khê khẽ run, không phải là vì tia chớp phía sau, mà
chính là vì đôi mắt quá mức sâu thẳm đương nhìn mình chăm chú…
Ngón tay run run rất nhanh đã được vây bọc trong bàn tay của Lôi Dận. Độ ấm trong lòng bàn tay hắn chậm rãi rót vào lòng cô.
Mạch Khê muốn rút tay về, nhưng hắn cầm rất chặt, cô lại chỉ có thể để yên cho hắn nắm.
“Nếu thực sự muốn rời khỏi tôi, cuộc sống của em sẽ như thế nào? Em chỉ
là một đứa trẻ…” Lôi Dận đã mở miệng. Hắn cúi đầu, giọng nói khàn khàn
như một tảng đá nặng rơi thẳng xuống lòng Mạch Khê. Đau, đau quá…
Cô cụp mắt xuống, che khuất đi sự thê lương hiện lên quá đỗi rõ ràng bên trong, như một chiếc lá rơi rụng xuống giếng cạn, nhẹ nhàng như vậy…
“Nếu không rời khỏi mới là một sai lầm. Tôi, thực sự đã trưởng thành…”
Là đang quan tâm cô, hay vẫn là...thói quen chiếm hữu?
Trên đỉnh đầu, là một tiếng thở dài vang lên. Lôi Dận cúi thân mình
xuống, đối diện song song với khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hơi thở trầm
thấp nhẹ nhàng đảo qua hàng mi thật dài của cô...
“Khê nhi, nhìn tôi.” Vẫn cách thức ra lệnh như trước, hoặc như là... sự thỉnh cầu nhỏ bé.
Giọng nói này mê hoặc Mạch Khê, khiến cô theo bản năng phải nâng mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn…
“Tôi đối với em mà nói, thật sự chỉ là một sai lầm sao?” Giọng nói trầm khàn lộ ra sự đau lòng.
Trong đôi mắt Mạch Khê nổi lên những gợn sóng. Cô cố gắng hết sức xem
nhẹ sự đau đớn khác thường thiêu đốt trong lòng, quyết tâm nói tiếp,
“Tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thản. Nếu không gặp ông, tôi nghĩ tôi
sẽ vui vẻ.”
“Nha đầu ngốc…” Lôi Dận nâng tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đối với sự lên án của Mạch Khê cũng không hề một chút tức giận nào. “Từ lúc tám tuổi em đã vào tòa thành này, mười năm ‘cẩm y ngọc thực’, đi
đến nơi nào cũng có vệ sĩ đi theo, muốn làm gì cũng có người hầu hạ,
trang phục tới tay cơm đến tận miệng. Rời khỏi nơi này, em phải sống như thế nào? Bên ngoài, không hề dễ dàng như em nghĩ.”
Mạch Khê nghe vậy xong, khóe môi gợn lên một ý cười bất đắc dĩ…
“Còn nhớ rõ cô gái bán hàng trong tiệm kẹo kia không?” Cô nhìn hắn,
không hề chớp mắt, “Cô ấy có vẻ cùng tuổi với tôi, gia đình của cô ấy
nhất định không giàu có gì, bằng không giày trên chân sẽ không cũ đến
như vậy. Nhưng là, cô ấy vẫn sống rất vui vẻ, mà tôi thì sao? Chỉ giống
một đứa con nít, cái gì cũng không thể làm được. Cho dù vật chất hẳn
nhiên rất quan trọng, nhưng là tinh thần quan trọng hơn. Ông cho tôi mọi thứ, tôi không nhận nổi, giống như mẹ của tôi vậy!”
“Em không giống mẹ em!” Giọng điệu Lôi Dận hơi hơi cao thêm, đuôi lông
mày hiện lên một chút phiền lòng. Lời nói của Mạch Khê như một thanh
kiếm vô tình xẹt qua trong lòng hắn, tuy rằng giọng điệu đạm mạc là vậy. Nhưng chính vì như thế, mới khiến người ta càng thêm bất an.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mạch Khê có một chút hoảng hốt trong chốc
lát. Ánh mắt cùng với ánh sáng của đèn tường quyện lẫn vào nhau, hiện
lên quầng sáng nhàn nhạt, dừng trên hàng mi hơi hơi chớp. Một lúc lâu
sau, cô vẫn không nói gì.
Dáng vẻ của cô khiến lòng người đàn ông phía trước như bị siết chặt. Hắn cúi đầu, thở dài, đẩy cô đến trước sofa. Lôi Dận ngồi đối diện cô, kéo
cánh tay mảnh dẻ bị thương của cô qua. “Khê nhi, em là em, mẹ của em là
mẹ của em. Tuy rằng năm em tám tuổi đã chịu rất nhiều khổ cực, nhưng
mười năm này, em cũng đã quen thuộc với cuộc sống trong tòa thành.”
Hắn tránh nói đến Bạc Tuyết, chỉ là lặp lại nhiều hơn những lời này, bàn tay to nhẹ nhàng ve vuốt từng ngón tay tinh tế, non mềm của cô. Đôi tay mềm mại đến như thế, hắn có thể nhẫn tâm đến thế nào để cô phải chịu
cuộc sống đau khổ? Cô luôn luôn nhát gan là thế. Thậm chí, hắn vẫn còn
có thể nhớ rất rõ năm cô mười bốn tuổi kia, vụng trộm đứng ngoài cửa
nhìn lén cảnh hắn tự tay giết chết một sát thủ. Hắn chậm rãi đổ máu tươi của sát thủ kia vào ly thủy tinh, rồi ngay lúc đưa đến bên môi, cô kêu
lên sợ hãi và ngất đi…
Có lẽ, cô vĩnh viễn cũng sẽ không biết, ý định của hắn là cảnh cáo cô
không được phép nhìn lén người khác! Và cũng có lẽ rằng, ở trong lòng
cô, bắt đầu từ khi ấy đã sớm nhận định rằng hắn là ma quỷ uống máu
người.
Mạch Khê cụp mắt xuống, ánh mắt dừng trên bàn tay rộng lớn ấm áp của
người đàn ông kia. Sống ở tòa thành này mười năm, lại chưa từng có được
một năm sống hoàn toàn phóng khoáng vui vẻ. Cô không hiểu người đàn ông
này. Có đôi khi, trong đầu cô thậm chí nảy sinh ý muốn giải đáp hắn,
nhưng là mỗi khi nhớ tới nhật ký của mẹ mình, cô liền chùn bước. Người
đàn ông này là ...của mẹ. Chuyện quá khứ của hắn, thế giới của hắn,
không bao giờ có cô tồn tại…
“Đúng vậy, tôi là tôi, mẹ tôi là mẹ tôi. Tôi…là con gái ruột của bà…”
Giọng nói thấp rất nhỏ rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như khiến người đối diện không thể nghe thấy được, ngay lập tức hòa tan trong không khí, hoàn
toàn được che khuất trong âm thanh của cơn mưa lớn bên ngoài.
Nhưng là, Lôi Dận có thể nghe được. Hắn luôn nắm bắt được tâm tư của
người khác. Giờ khắc này, cảm giác cô đơn quá rõ ràng của cô, hắn hiểu
được. Tim lại càng đau thêm.
“Khê nhi…”
“Chuyện liên quan đến cái chết của mẹ tôi, tôi thực đã biết. Về phần
chuyện của ông và mẹ, tôi không có quyền biết điều gì cả. Chỉ là..."
Mạch Khê ngẩng đầu lên, cắt ngang lời Lôi Dận, đáy mắt như thể chỉ còn
sót lại tro tàn, hiện lên những tia sáng le lói.
“Mời ông nói cho tôi biết, mẹ tôi được chôn ở nơi nào!”
Ngón tay Lôi Dận cứng đờ, ngay cả độ cong bên môi cũng trở nên mất tự
nhiên một chút. Hắn nhìn Mạch Khê, sau một lúc lâu cũng không nói gì.
“Tôi là con gái của bà. Một khi đã như vậy, so với bất luận kẻ nào trên
đời này đều có tư cách để biết.” Giọng nói của Mạch Khê là kiên quyết
hoàn toàn, không hề có một chút thoái nhượng nào.
Thật lâu sau đó, tiếng thở dài của Lôi Dận vang lên có một chút mệt mỏi. Hắn gật đầu một cái, bàn tay to xoa mái tóc dài của cô, như thể đương
chiều chuộng một đứa trẻ ầm ĩ vậy, rồi mới cúi đầu nói, “Em yên tâm, yêu cầu này của em tôi sẽ thỏa mãn.”
Trong không khí chỉ còn lại sự trầm tĩnh và tiếng mưa ngoài cửa sổ…
——————————
Tổng công ty của Tập đoàn Lôi thị, cao đến chọc trời, ở trong màn mưa
càng thêm vẻ hùng vĩ. Bóng đêm mỗi lúc mỗi sâu hơn. Cảnh đô hội phồn hoa phản chiếu vào lớp thủy tinh công nghiệp quanh tòa nhà.
Phòng Tổng Giám đốc lạnh lẽo như băng đá…
Chỉ có mùi hương xì gà nhàn nhạt cùng hương cà phê thuần chất nhất tỏa ra.
Trong văn phòng rộng đến như vậy chỉ có ba người. Ngoại trừ Lôi Dận cùng Phí Dạ, còn có một người đàn ông ngồi trên sofa ở phòng khách. Dáng
người gã tương đương như Lôi Dận và Phí Dạ, đều cao lớn vững chãi, khuôn mặt cương nghị. Sống mũi cao anh tuấn lộ ra sự cứng đầu cùng thâm trầm. Đôi môi mỏng dường như luôn có sự phong tình nhàn nhạt. Là một gã đàn
ông có sức hút chết người.
Trên bàn trà đặt mấy tập tư liệu. Sau khi hoàn thành một tập tài liệu
cuối cùng, gã mới khép lại, lấy cốc qua nhấp một ngụm cà phê đen, trong
đôi mắt vẫn lộ ra sự khó hiểu cùng hoang mang rất rõ. Cuối cùng, ánh mắt gã dừng trên người đàn ông đối diện mình, nhịn không được phải mở
miệng...
“Cô gái này chính là đứa nhóc mười năm trước cậu nhận nuôi đó hả? Mình
nghĩ hôm nay cậu tìm đến mình là để bỏ tư cách người giám hộ chứ.”
Lôi Dận tựa vào sofa, sắc mặt hắn nhìn qua có chút tiều tụy cùng mệt
mỏi. Hắn uống một ngụm rượu mạnh, chỉ chỉ vào một tập văn kiện dày, hỏi: “Ưng Diêm, cậu xem chừng đó thủ tục có đủ hay không? Nếu không đủ, trực tiếp bảo Phí Dạ làm ngay.”
“Ưng Diêm” trong miệng của hắn không phải ai khác, mà chính là luật sư
Kỳ Ưng Diêm – luật sư vàng chạm tay vào có thể bỏng của thế giới. Ngoại
trừ việc tiếp nhận các vụ kiện kinh tế lớn, gã còn đảm nhiệm vai trò cố
vấn pháp luật của Tập đoàn Hoắc thị cùng Lôi thị.
Kỳ Ưng Diêm nghe những lời nói này xong, tò mò nhíu mày, ánh mắt chuyển sang Phí Dạ bên kia...
“Cậu ta không có nói giỡn chứ?”
“Lôi tiên sinh đúng là muốn chuyển nhượng quyền sở hữu tài sản này cho tiểu thư Mạch Khê.” Phí Dạ trả lời nghi vấn của gã.
“Lôi ơi…” Kỳ Ưng Diêm nghe xong, thở dài, quẳng hồ sơ sang một bên, ngồi xuống cạnh Lôi Dận, duỗi bàn tay to lớn ra choàng lấy vai hắn. “Là một
luật sư cộng thêm bạn của cậu, mình có một đề nghị như thế này, không
biết cậu có muốn nghe hay không.”
“Nói.” Lôi Dận chỉ lãnh đạm một chữ, cũng không có đẩy bàn tay chướng mắt kia của gã ra.
Kỳ Ưng Diêm cũng phát hiện ra sự khác thường không hề thích hợp của hắn. Gã ngẩn người. Nếu như là bình thường nhá, hắn đã sớm quẳng gã sang một bên. Hôm nay lại như một kẻ sắp chết vậy, nói chuyện cũng tỏ vẻ mất hết sức lực như vậy…
“Mình cho rằng, chuyện quan trọng cậu cần giải quyết trước tiên là cái
án tử của tên cảnh sát trưởng kia kìa. Cậu có biết hôm nay mình cùng Phí Dạ đi làm vụ này, sắc mặt tay Thống đốc ban thực sự là so với gan heo
còn khó coi hơn không? Về thủ tục chuyển nhượng quyền sở hữu tài sản
này, chỉ là việc nhỏ thôi.”
“Làm chuyện này trước!” Giọng điệu của Lôi Dận tuy rất đạm mạc, nhưng vô cùng kiên quyết, không thể từ chối được. Hắn uống nốt ly rượu, nơi lồng ngực phập phồng một chút, sự chua xót trong đó đột nhiên lan tràn...
“Án tử của tên cớm đó xử lý sau.”
“Lôi, cậu không có vấn đề gì chứ?” Kỳ Ưng Diêm đứng dậy, sắc mặt lộ ra
sự khó hiểu, như thể đang nhìn chằm chằm người ngoài hành tinh vậy. “Chỉ là một cô con gái nuôi, cậu có nhất thiết phải làm như vậy không? Mình
là bạn của cậu, điều quan tâm đầu tiên chính là vụ án của cá nhân cậu
chứ không phải là…”
“Ưng Diêm... làm theo lời mình nói đi.”
Lôi Dận ngẩng đầu, anh mắt chắc chắn nhìn hắn, gằn từng tiếng. “Nếu cậu thật sự là bạn mình, vậy thì làm đi.”
Kỳ Ưng Diêm thở hổn hển một hơi, bất đắc dĩ cầm lấy tập tài liệu kia. Gã muốn thử thuyết phục hắn từ bỏ, nhưng chỉ có thể ngồi đối diện trên
sofa một lần nữa, rồi buông một tiếng thở dài. “Được, cậu đã cố ý muốn
như vậy thì mình cũng không có cách nào khác. Cũng chả phải là con gái
ruột…” Nói tới đây, gã chừng như đã nghĩ ra điều gì đó, ‘bừng tỉnh đại
ngộ’ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lôi Dận, giọng điệu như thể đã phát
hiện ra một châu lục mới vậy...
“Mình biết rồi! Cậu…cậu có phải đã yêu hay không?..."