“Ưng Diêm ——“ Lôi Dận không chờ gã nói xong liền cắt ngang, ánh mắt lạnh bạc, “Cứ theo lời mình mà làm đi.” Vừa nói xong câu này, hắn đứng dậy
rời khỏi.
“Ê, Lôi ——“ Kỳ Ưng Diêm muốn hỏi cho ra nhẽ, lại bị Phí Dạ vươn tay kéo
lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng Lôi Dận hoàn toàn biến mất…
“Phí Dạ, đầu của tên đó không có vấn đề gì chứ? Hôm nay cứ là lạ thế nào ấy.”
Ý cười bên môi Phí Dạ vẫn nhàn nhạt như vậy, hắn cũng không giải thích
thêm điều gì, chỉ thân thiết hỏi, “Chuyện liên quan đến án tử tay cảnh
sát trưởng kia, tỷ lệ thắng là bao nhiêu?”
Kỳ Ưng Diêm bắt chéo chân, bàn tay lớn phất phất, “Tôi nói nha, Lôi tiên sinh của mấy người thật đúng là rất kỳ quái. Nếu ngầm xử lý bạn cảnh
sát trưởng này, phần thắng trước tòa còn nắm chắc chín phần. Nhưng là
hiện tại tên này lại công khai giết người như vậy, mà đối phương chẳng
những là cảnh sát trưởng, mà còn là cháu ruột của Thống đốc bang. Vậy tỉ lệ phần thắng là ——“
“Tỷ lệ thắng có bao nhiêu?” Phí Dạ có chút lo lắng nhìn Kỳ Ưng Diêm.
Kỳ Ưng Diêm sau một lúc lâu không hề lên tiếng, cũng dùng gương mặt co
giật vì buồn cười mà nhìn Phí Dạ chằm chằm. Sau đó, gã mới cố nén cười
mà nói, “Như cũ vẫn chắc chắn thắng đến chín phần! Kỳ Ưng Diêm ta đây
muốn thắng được án tử nhất định sẽ thắng! Cho tới bây giờ sẽ không đánh
địch mà không nắm chắc trận!”
Phí Dạ âm thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm, hành động lại lọt vào trong mắt Kỳ Ưng Diêm. Rốt cuộc gã nhịn không được, cười lên ha hả, sau đó chỉ
chỉ tay vào Phí Dạ, “Nhìn cậu đi, theo tên Lôi Dận một thời gian dài,
riết cũng trở thành bộ dáng nghiêm túc. Xin nhờ đi, tuổi trẻ phải sống
thoải mái mới vui.”
Lời nói của gã khiến Phí Dạ xem thường. Kỳ Ưng Diêm này tính cách có thể nói là như vậy, thường xuyên thay đổi rất đột ngột, lại chẳng giống với bất kỳ ai khác. Một giây trước là gương mặt nghiêm túc, giây tiếp theo
lại nở nụ cười. Mà tính cách Phí Dạ luôn luôn là như vậy, thế nên mỗi
lần nói chuyện với Kỳ Ưng Diêm đều bị gã càu nhàu một phen.
“Á, đúng rồi, nói chuyện Lôi tiên sinh của các cậu đi.” Kỳ Ưng Diêm nhìn thoáng qua tư liệu trên bàn, rồi cầm lấy giơ giơ lên. “Thằng nhóc này
sao đột nhiên lại tiến hành thủ tục này vậy? Tuy rằng tài sản của Lôi
thị có quá nhiều bất động sản rồi, nhưng cũng không rảnh đi chia ra
chứ?”
“Người hưởng quyền lợi là tiểu thư nhà chúng tôi, cái này cũng chẳng có gì là không ổn.” Phí Dạ lãnh đạm trả lời một câu.
“Tiểu thư nhà các cậu?” Kỳ Ưng Diêm quái dị mà nhíu mày, “Nếu là con
ruột của Lôi thì tôi còn hiểu được, nhưng cô bé kia chỉ là con gái nuôi. Phí Dạ, cậu nói thật xem nào, tên kia có phải coi trọng nha đầu nha
người ta hay không. Hoặc là —— làm chuyện gì thực có lỗi với cô gái này
mà phải áy náy, muốn bồi thường hả?”
“Sức tưởng tượng của anh thật phong phú.” Phí Dạ cũng không hề trả lời,
nhìn gã, nói xong rồi cười lạnh. “Người làm luật sư đều nhiều chuyện đến như thế này sao?”
“Ê, không cần biến tôi thành phóng viên giải trí gì đó chứ. Tôi chỉ là
muốn phát triển tình cảm của bản thân một chút. Nhưng mà quay lại vấn đề kia đi, lúc trước tên kia đột nhiên thần kinh nhận một nha đầu tám tuổi làm con nuôi tôi đã thấy kỳ cục rồi. Đường đường là thiếu gia nhà họ
Lôi, nếu muốn con, chỉ cần mở miệng, vô số phụ nữ chủ động hiến thân.
Còn về phần chuyện ngày hôm nay, khó khăn đến như vậy, trừ khi tên nhóc
này —— thực sự có tâm tư riêng.” Kỳ Ưng Diêm chậm rãi nói.
Phí Dạ bất đắc dĩ thở dài. Cả đời này điều hắn đau đầu nhất chính là
phải nói chuyện cùng luật sư. Xem ra, ánh mắt luật sư cũng giống như
kiếm sắc vậy. Chỉ cần lơ đãng một chút bọn họ sẽ nhìn thấu toàn bộ tâm
tư của mình. Bên ngoài như là đoán suy nghĩ của người khác, nhưng thực
ra bên trong đã rõ ràng đâu vào đấy cả rồi, trong lòng giống như một tấm gương sáng vậy.
Vậy nên, mỗi lần nói chuyện với Kỳ Ưng Diêm, không cần thiết thì sẽ
không mở miệng, hắn tuyệt đối sẽ không nói đến một câu ngoài vấn đề nào. Bằng không sẽ bị tên luật sư này tra tấn tinh thần đến điên chỉ để hỏi
kỹ càng sự việc.
Kỳ Ưng Diêm thấy hắn im lặng, liền cười cười, “Không sai, cậu thông minh hơn rồi đấy. OK, không nói chuyện khác nữa, tôi với cậu phải bàn chuyện án tử này đi.”
———————————
Đêm, bóng tối đặc quánh đến đáng sợ, cơn mưa tầm tã như muốn kéo đổ cả
bóng đêm. Có tiếng lách cách va đập, có tiếng sầm ầm ầm thi thoảng nhá
lên trên bầu trời tối mịt, chấn động cả một vùng rộng lớn.
Mạch Khê ngủ thực sự không an ổn. Đêm đã rất khuya rồi cô mới có thể đi
vào giấc ngủ, nhưng cứ trở mình liên tục. Có lẽ vì trời mưa quá lớn, nên cho dù đã chìm vào giấc ngủ, ác mộng vẫn luôn quấy nhiễu cô.
Trong cơn mơ, là một thiếu niên mười lăm tuổi có nụ cười dịu dàng, đứng
lặng yên trong từng tầng từng tầng tuyết dày phiêu tán trên không trung, dưới mặt đất. Người thiếu niên ấy đẹp đẽ như vừa bước ra từ truyện cổ
tích, trong đôi mắt chỉ ngập tràn hình ảnh của cô gái cách đó không xa.
Hàng mày đậm của Mạch Khê khẽ nhíu lại, lông mi thật dài bất an mà run
run. Giống như bừng tỉnh trong một cơn mơ chưa hết, trong cơn hoảng hốt
cô dường như thấy được thiếu nữ kia quay đầu lại, và thiếu niên anh tuấn ấy bước nhanh tới. Giờ khắc này —— Mạch Khê đã có thể nhìn rõ ràng
khuôn mặt của cô gái ấy…dĩ nhiên, chính là bản thân cô!
“Không…” Mạch Khê đau khổ giãy giụa vì cảnh tượng trong mơ, bật ra tiếng rên yếu ớt. Sự bất an hiển hiện trên chân mày của cô.
Ngay sau đó, cô cảm thấy mình được ôm vào trong một vòng tay quen thuộc
ấm áp, tựa vào lồng ngực rắn chắc rộng lớn và mùi hương cuốn chặt lấy
tâm trí.
Đôi mày Mạch Khê theo bản năng không nhíu chặt lại nữa, thân mình mềm
mại càng thêm tham luyến, dựa sát vào lồng ngực rộng lớn kia, hít vào
mùi hương khiến cô trở nên an tâm hơn bao giờ hết. Như là cảnh tượng
trong mơ, người thiếu niên ấy xuyên qua hư ảo để tới hiện thực, ôm chặt
lấy cô.
Cảm giác này chân thật quá, chân thật đến nỗi Mạch Khê cảm giác được sự mạnh mẽ của vòng tay đang bọc lấy mình…
Đột nhiên, Mạch Khê thanh tỉnh hoàn toàn, nhìn thấy bản thân mình thực
sự đang lọt thỏm vào trong lồng ngực một người đàn ông nào đó, sợ tới
mức kêu ra tiếng ——
“Khê nhi, là tôi, không phải sợ…” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm
thấp quen thuộc. Cùng lúc đó, một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về thân
thể của cô, “Dọa đến em, hm?”
Trong lòng Mạch Khê dâng lên từng đợt cay đắng. Mọi thứ, tựa như đã
thành thói quen. Trong những ngày mưa như thế này, cô gần như đều phải
dựa vào hắn mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ. Nhưng là, vì sao lại
trở nên như vậy? Cô không muốn có thói quen này…
Thân mình cô hơi hơi ngọ nguậy, muốn đẩy Lôi Dận ra, lại bị hắn siết càng chặt hơn ——
“Khê nhi, không nên cử động, để tôi ôm em như vậy…” Giọng nói của Lôi
Dận trong đêm mưa này vang lên say lòng người, lộ ra từ tính vô tận. Âm
giọng đó hơi khàn khàn, lại bọc một tình cảm nồng đậm nào đó…
Mạch Khê không cử động nữa, chỉ còn lại những hơi thở nhẹ nhàng, mặc cho mùi hương của người đàn ông kề sát, vây bọc lấy cô thật chặt, thật
chặt…Tựa như ngày thường, tim, lại đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực. Gò má cô dán vào lồng ngực hắn, không khó cảm nhận được sự
rắn chắc và mạnh mẽ. Còn có những tiếng tim đập trầm ổn có lực. Từng
chút, từng chút một chạm vào tai cô, sau đó xuyên thẳng vào tim…
Từ trước tới nay, cho tới bây giờ cô chưa từng có cảm nhận như vậy bao giờ. Giờ khắc này, Mạch Khê có chút say…
Ngoài cửa sổ, mơ hồ truyền đến tiếng mưa táp vào lớp thủy tinh dày.
Mạch Khê tựa vào trong ngực người đàn ông cao lớn, nhợt nhạt hô hấp.
Trên đỉnh đầu, giọng nói khàn khàn của hắn một lần nữa lại vang lên, như đang làm dịu một đứa trẻ. “Khê nhi, ngủ đi.” Bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng vỗ về cô, cứ nhẹ nhàng như thế…
Mạch Khê theo bản năng ngẩng đầu lên. Ánh đèn tường nhàn nhạt khắc họa
từng đường nét anh tuấn trên gương mặt cương nghị của hắn. Giờ khắc này, cảnh trong mơ thế nhưng lại thoáng qua trong cô. Sườn mặt gần trong
gang tấc của người đàn ông dưới ánh đèn chợt trở nên dịu hòa hơn lúc nào hết. Là đôi mắt xanh lục sâu thẳm đương chăm chú nhìn cô, là đại dương
xanh sâu mòn mỏi, sâu đến độ cô không dám hiểu.
Như là, một cảm giác đau đớn gì đó lướt qua đáy mắt hắn. Rất nhanh, nên
Mạch Khê không có cách nào nắm giữ được. Ngay sau đó, nỗi đau kia đã
được thay thế bởi ý cười nhẹ nhàng…
Người đàn ông chậm rãi cúi mặt xuống, thâm tình hôn trên vầng trán thanh tú của cô. Đôi môi mỏng dừng trên trán cô lại ấm áp đến như vậy. Đôi
mắt lưu ly của Mạch Khê khẽ chớp chớp, ngay sau đó, nhẹ nhàng khép lại.
Đã là, chấn động…
Cô không biết được, từ sau khi cắt cổ tay, trong yên lặng, người đàn ông đó đã thay đổi điều gì. Mấy ngày này cả hai luôn luôn yên tĩnh đến như
vậy. Dường như có một sự
ấm áp đơn giản lắm, nhưng càng giống như là đau thương đến nát lòng mà nhẹ nhàng vây bủa. Cảm giác không thể nói rõ
ràng cứ luôn quanh quẩn hai người như thế.
Cả hai càng trầm mặc hơn bao giờ hết. Cho dù đối mặt với nhau, cũng chỉ
có im lặng như thế. Mà hắn, luôn dùng những nụ hôn thay thế sự yên ắng
kia. Như thể chỉ có thế mới xoa dịu được đau đớn cứ dâng lên mãi…
Nụ hôn dịu dàng đó, có sức mạnh trấn an, đưa Mạch Khê vào giấc ngủ. Có
lẽ là, trong ngực người đàn ông kia ấm áp quá đỗi, dần dần, ý thức của
cô chìm xuống, hô hấp càng lúc càng vững vàng.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa dần dần nhỏ hơn rất nhiều…
Lôi Dận không hề ngủ, vẫn như cũ ôm chặt lấy thân hình bé bỏng của Mạch
Khê, nhìn cô tin cậy đến như vậy, dựa cái đầu nhỏ bướng bỉnh trước ngực
hắn, một bàn tay bé nhỏ còn trẻ con cầm lấy ngón tay hắn. Khuôn mặt nhỏ
nhắn đáng yêu thoảng qua một cảm xúc yên tĩnh, như một đứa trẻ không có
một chút sợ hãi nào, đi vào giấc ngủ say nồng.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn vẫn nhìn cô mãi như thế, không hề
chớp mặt. Gương mặt này khắc sâu vào võng mạc hắn, lại khiến hắn đau đớn thêm một lần nữa. Cơn đau này, bắt đầu lan ra, thẩm thấu đến từng tế
bào. Đau đến nỗi, nội tâm như đã bị bóp vỡ hoàn toàn…
Cô vẫn chiến thắng. Trong một khắc cuối cùng này, hắn lựa chọn như thế,
chỉ là vì có thể đổi lấy nụ cười rực rỡ như hoa của cô sau này!
Chỉ là, như vậy, lòng của hắn đau. Rất đau. Như là có một người nào đó,
dùng thanh kiếm sắc bén cắt đi một phần thân thể hắn, khiến hắn mất đi
sự kiên định cùng sắc bén vốn có.
Những thứ hắn đã từng làm cho cô gái nhỏ này, có lẽ chỉ đau xót. Nhưng
giữa những hồi ức mệt mỏi khôn cùng kia, ước muốn của hắn không nhiều
lắm, chỉ nguyện cho cô có thể nhớ tới hắn dù chỉ một chút, sự chua xót
bên môi mỗi ngày sẽ chậm rãi nhạt dần. Như vậy, là tốt rồi…
Cố nén sự trống rỗng lớn đến ngạt thở trong lòng, Lôi Dận nhẹ nhàng vỗ
về mái tóc của cô, nhẹ nhàng để không quấy rầy giấc ngủ an ổn của cô.
Trong đáy mắt hắn, không thể có cách nào che lấp đi sự đớn đau cùng khao khát không muốn xa rời. Hắn cúi thân mình xuống, đôi môi mỏng dịu dàng
dừng trên mái tóc cô, trên trán, trên sống mũi xinh đẹp, cuối cùng là
đôi môi đỏ hồng…
Khi hai đôi môi nhẹ nhàng quấn vào nhau và cảm nhận được sự mềm mại kia, môi Lôi Dận run lên nhè nhẹ, hai mắt khép lại cũng run rẩy. Khóe mắt
lúc này, không chỉ còn là ẩm ướt nữa, mà bỗng dưng một giọt lệ rơi
xuống, chậm rãi trượt theo gò má cương nghị của hắn, thấm ướt vào giữa
đôi môi cả hai. Chua xót, trong một khắc này thôi đã ngập tràn.
Nam nhi hữu lệ bất khinh đạn, chỉ là chưa chạm tới chỗ thương tâm mà thôi...[1]
(Đàn ông có nước mắt nhưng không dễ dàng chảy, chính là vì chưa chạm tới chỗ thương tâm mà thôi...)
Khi mở mắt ra một lần nữa, chỉ còn thấy đôi mắt rạn vỡ nát lòng của hắn. Lôi Dận nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của Mạch Khê qua. Chiếc vòng trên
cổ tay trắng như tuyết tuột xuống. Ngón tay thon dài của hắn khẽ chạm
tới điểm chốt khóa lại. “Lách cách” một tiếng mong manh vang lên…vòng
tay…thuận thế rơi ra.
“Khê nhi…từ đây, em tự do.”
———————————
Nghĩa trang Hoàng gia.
Mưa dầm nhiều ngày khiến cho toàn bộ khu mộ được bao phủ bên trong màn
sương mờ. Mây đèn trên đầu dường như lúc nào cũng có thể vắt ra nước.
Chỉ cần gió nhẹ thổi qua đã mang theo mùi mưa rất đậm. Những phiến đá
sau cơn mưa đã được cọ rửa sạch sẽ. Mặt cỏ xanh mướt được cắt xén cẩn
thận cùng tấm bia trang nghiêm. Nơi đây không có lúc nào là không có
người tìm về nơi chốn sở hữu cuối cùng trên cõi đời này.
Có lẽ, ngủ mãi như thế, mới là một cuộc đời yên ổn thực sự.
Nơi này khác những nghĩa trang bình thường khác. Nó đẹp và có gì đó sang trọng hơn. Có thể vào được đây, không giàu cũng sang.
Trước một khu mộ, là một thập giá cao. Khu mộ này rất lớn, bốn phía gieo trồng từng tầng hoa Ngọc Sơn Bạc Tuyết, đẹp không sao tả xiết.
Mạch Khê đặt trước tấm bia một bó cúc trắng lớn. Một cơn gió nhẹ thổi
qua, cuốn theo hương hoa nhàn nhạt tản vào trong không khí. Trên tấm
bia, là gương mặt của một cô gái đang cười rạng rỡ. Gương mặt tương tự
với Mạch Khê.
“Mẹ…” Quản gia Hàn Á đỡ Mạch Khê quỳ xuống trước khu mộ. Cách đó không xa là tiếng sầm ầm ì. Thời tiết, càng lúc càng thêm u ám.
Đây là lần đầu tiên có gọi ra tiếng này, cũng là đối với ảnh chụp trên một tấm bia.
Đối với mẹ, cô vừa là khát vọng mà vừa là xa lạ. Nhìn gương mặt tươi
cười như hoa kia, Mạch Khê thực sự muốn hỏi bà một câu. Vì sao lúc trước bà còn sống, lại đưa cô vào cô nhi viện?
Có lẽ, chuyện này chỉ có mẹ mới biết được. Mà bà, đã ngủ một giấc ngủ vĩnh viễn.
Nước mắt, dọc theo gò má chảy xuống. Giờ khắc này, cảm xúc buồn bã vây
chặt lấy cô. Chưa từng cảm nhận được tình yêu của cha mẹ, mà cô khi biết được mẹ lại chỉ có thể đến trước mộ này mà tưởng nhớ. Còn cha cô đâu?
Cô không dám tưởng tượng, cũng không dám hỏi…
Nếu còn một sự khát cầu trong lòng này, cô tình nguyện mong rằng cha ruột mình là người khác, không phải là người đàn ông kia!
Hàn Á thấy thế, lập tức bước tới đỡ lấy Mạch Khê, đau lòng khuyên: “Tiểu thư Mạch Khê, trời sắp mưa rồi, chúng ta mau trở về thôi.”
“Con muốn ở lại một chút nữa…” Ngón tay run run của Mạch Khê nhẹ nhàng
vuốt dọc tấm ảnh chụp trên bia mộ, tầm mắt lướt qua từng tầng Ngọc Sơn
Bạc Tuyết lay động phía sau đó. Người đàn ông này…
“Mẹ, thực xin lỗi…”
Chuyện tới nước này, cô chỉ có thể dùng ba chữ này để biểu đạt tâm tình mình.
Hàn Á ở một bên thở dài, trong mắt toàn là vẻ đau lòng đối với Mạch Khê. Phía sau hai bác cháu còn có sáu bảy vệ sĩ, bảo vệ Mạch Khê an toàn.
Trước cổng nghĩa trang, một chiếc xe sang trọng chậm rãi dừng lại. Tắt
máy, một gã đàn ông cao lớn bước xuống xe, trong tay cầm một tập văn
kiện thật dày. Gã bước dọc theo từng phiến đá, hướng thẳng về phía
trước, cho tới khi nhìn thấy từng tầng hoa Ngọc Sơn Bạc Tuyết…
“Là tiểu thư Mạch Khê?”
Phía sau, một giọng nói trầm thấp vang lên. Mạch Khê nhẹ nhàng quay đầu
lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu của người đàn ông cách đó không xa,
giống như một cái đầm không thấy đáy. Quản gia Hàn Á nâng Mạch Khê đứng
dậy, nhìn thấy người mới tới, nhẹ nhàng nói, “Kỳ luật sư, xin chào.”
Kỳ Ưng Diêm gật đầu một cái, ánh mắt di chuyển trên người Mạch Khê. Ánh
mắt gã trong một thoáng chấn động, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lôi Dận làm việc này. Cho tới bây giờ gã chưa từng gặp Mạch Khê lần nào. Cô gái này đúng là liếc qua một lần sẽ khiến người ta không thể quên được, xinh
đẹp hệt như một con búp bê thủy tinh. Khiến đàn ông không nhịn được mà
ôm vào lòng dỗ dành.
[1]: 男儿有泪不轻弹, 只因未到伤心处 – ‘Nam nhi hữu lệ bất khinh đạn, chích nhân vị đáo thương tâm’. Câu dịch nghĩa ở phía trên.