Sau khi Lệ Hải đóng cửa rời đi, Hoắc Lãng Triết bày biện thức ăn lên chiếc bàn gấp nhỏ, thoạt rồi đặt lên giường.
Sự quan tâm thiệt tình của Hoắc Lãng Triết khiến cô bất giác dấy lên sự đề phòng.
“Hoắc Lãng Triết, anh không nhất thiết phải đối xử với tôi như vậy đâu.”
Hoắc Lãng Triết quan sát nét mặt của cô.
Trên khuôn mặt tuấn tú phản phất ý cười tự giễu khó nhận ra.
Cô là đang cảnh giác anh? Nghi ngờ sự chân thành anh dành cho cô?
“Mèo con, tôi chỉ muốn quan tâm em.
Bữa sáng không phải là rất quan trọng sao?”
Mặc dù, anh đã từng nhắc nhở, nhưng cô gái kia sẽ nhớ sao? Nếu không ăn sáng thì sẽ lại bỏ bữa, bằng không chỉ kiếm chút gì đó ăn lót dạ! Anh không muốn thấy cô như vậy, càng không muốn cô ở bên anh chịu thiệt thòi!
Mùi thức ăn thơm ngào ngạt bốc ra không khỏi kích thích khứu giác của Triệu Uyển Dư.
Cô mím môi, cứng đầu lên tiếng:
“Tôi không đói…”
Có trời mới biết, ngay khi cô nói xong, bụng cô bắt đầu sôi lên.
Triệu Uyển Dư ngại đỏ mặt, còn anh, không kìm được mà cười lên thành tiếng.
Thật không ngờ, Triệu Uyển Dư của anh lại đánh yêu như vậy!
Anh đứng lên, đưa tay xoa nhẹ đầu cô: “Tôi phải đi làm rồi, hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Anh không ăn sao?”
Anh khẽ cười: “Em ăn hộ tôi đi!”
Nói rồi Hoắc Lãng Triết mở tủ lấy ra bộ áo vest, sau đó không nói thêm gì nữa rồi rời đi.
Triệu Uyển Dư nhìn cánh cửa từ từ khép lại, tim bất giác đập nhanh hơn.
Cô tự hỏi, liệu có phải anh muốn cô ăn thoải mái nên mới ra ngoài?
Nhưng…cho dù điều đó là thật, hàng vạn lần cô cũng không muốn tin.
Thà anh cứ như trước đây, dùng mọi cách để đả kích cô chứ đừng như bây giờ.
Sự ôn nhu ấy không những khiến lòng cô dao động, thậm chí còn khiến cô có cảm giác như bản thân đang phải đối mặt với một trái bom.
Mà trái bom này không ngừng đếm ngược.
Thức ăn trên bàn vơi đi chẳng được bao nhiêu đã bị Triêu Uyển Dư đem xuống nhà ăn.
Hoắc Lãng Triết nói cô hôm nay đừng đi làm, nhưng tại sao?
Đem thân thể đau nhức tới công ty, cô cũng không biết thực ra mình đang muốn kiên trì cái gì.
Chỉ là, cô thật sự không muốn thay đổi thực tại này, một chút cũng không muốn thay đổi.
Nhưng thực tế...!tất cả mọi thứ đang lặng lẽ thay đổi…mà Triệu Uyển Dư cô, đang cố phủ nhận những điều đó thôi!
————
Phòng vệ sinh nữ…
Triệu Uyển Dư dùng nước lạnh vỗ lên gương mặt trắng bệch, ngắm mình trong gương, cô quả thực sợ hết hồn.
Sắc mặt tiều tuỵ cơ hồ doạ được người.
Mặc cho Triệu Uyển Dư dùng đủ mọi cách, từ phủ phấn cho tới dán băng cá nhân, những dấu hôn trên cổ vẫn như ẩn như hiện, hiện lên dưới cần cổ trắng nõn của cô.
Đang lúc hoảng loạn không biết phải làm thế nào, từ trong phòng vệ sinh truyền tới tiếng buôn chuyện của hai nữ nhân viên cùng tiếng cười khe khẽ.
“Lúc sáng tôi nhìn thấy ngài Lưu, trời ạ, thật đẹp trai.
Đáng tiếc, giá như ngài ấy tới đây thường xuyên.”
“Cái cô này, thấy mỹ nam là mắt lại sáng lên! Tôi đây vẫn trung thành với một mình tổng giám đốc Ôn Húc Nhiên thôi.
Tôi nghe nói, sắp tới ngài ấy sẽ về, không lẽ ngài Lưu tới tìm là vì chuyện này? Aizo, càng nghĩ tôi càng ngưỡng mộ luật sư Triệu, tuy giờ chỉ là tổng giám đốc tạm thời, nhưng tôi dám chắc chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ có tất cả, không chỉ có công ty này mà cả ngài Ôn!”
“Cô ghen tỵ sao? Vậy cô phải cố gắng để trở thành người thân tín bên Triệu luật sư đi.
Nhưng mà hôm nay dáng vẻ luật sư Triệu rất quái lạ, giữa trưa mới tới công ty, làm hại tôi bao nhiêu tài liệu cần giao đều bị chậm trễ.”
“Giữa trưa tới công ty thì có gì kỳ lạ? Tôi thấy cô ấy bận tối ngày, thời gian nghỉ ngơi còn chẳng có.
Làm luật sư đã vất vả, giờ lại kiêm thêm chức tổng giám đốc, gánh nặng đã nhiều, lại càng nhiều hơn.
Chưa kể mới đây cô ấy còn đàm phán thành công và dành được nguồn đầu tư lớn từ Hoắc thị.”
“Tôi không có nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy.
Cô cũng biết, Hoắc thị có tiếng như thế nào, hơn