Tan làm….
Triệu Uyển Dư không biết mình đã tới Hoắc thị bằng cách nào.
Càng không ngờ tới khi cô đến đây, căn phòng lại trống rỗng.
Triệu Uyển Dư rốt cục chịu không nổi.
Một hồi lâu sau đó, ngón tay của cô bỗng liên tục run rẩy, toàn thân cũng run rẩy mà ngay cả trái tim cũng run lên từng hồi.
Cô đem thân thể đau nhức lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa, cũng không có cách nào kìm chế nỗi bi thương đang dâng lên trong lòng.
Cô dựa cánh tay vào thành ghế, đem gương mặt sớm đã tái nhợt vùi xuống cánh tay của mình.
Triệu Uyển Dư không khóc.
Cô không giống như những phụ nữ khác, sau khi thất thân chỉ biết bất lực kêu khóc.
Cô biết rất rõ, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, biết được bản thân đã buông bỏ cảnh giác như thế nào, mà Hoắc Lãng Triết chỉ là từng bước, từng bước đem lý trí của cô bỏ đi.
Đổ lỗi do rượu, chỉ là lời lẽ biện minh hết sức nực cười do cô dựng lên mà thôi.
Tối hôm qua, cô thật không cách nào chống lại sự cám dỗ của anh.
Thế nên cả một đêm dài giống như một tờ giấy trắng bị anh từ từ khai phá, dẫn dắt, một lần lại một lần chìm vào cơn khoái lạc cực hạn.
Cô không hận anh, cô hận nhất chính là bản thân mình!
Nước mắt vừa chớm trong hốc mắt, đã bị Triệu Uyển Dư cứng rắn nuốt trở vào.
Cô có tư cách gì để khóc đây? Tối qua chẳng phải cô cũng vô cùng chìm đắm trong cảm giác mê muội do Hoắc Lãng Triết mang tới sao?
Triệu Uyển Dư ôm đầu, đây là báo ứng sao? Là báo ứng do cô gây ra sao?
Không sai, là cô đã tự mình kí bản hợp đồng kia, cũng tự mình cô tìm tới Hoắc Lãng Triết.
Móng tay Triệu Uyển Dư cơ hồ sắp xuyên thấu lòng bàn tay.
Một nỗi đau đớn kịch liệt truyền khắp lục phủ ngũ tạng, ngay cả xương cốt cũng thấy đau nhức, cảm giác như tê tâm liệt phế…Càng lúc cô càng chìm sâu vào nỗi đau đớn cùng tuyệt vọng.
Cô nên làm cái gì bây giờ?
Nên làm cái gì bây giờ...
Phải làm sao mới thoả đáng đây?
Khi ánh trăng nhẹ nhàng buông xuống bên cửa sổ sát đất, Triệu Uyển Dư bất giác choàng tỉnh.
Ánh mắt mông lung nhìn xung quanh.
Đây là phòng làm việc của Hoắc Lãng Triết, mà cô không biết vì cái gì lại ngủ thiếp đi.
Nhưng….cô đã ngủ bao lâu rồi mà bên ngoài lại tối như vậy? Có lẽ cô thật sự quá mệt mỏi rồi.
Nhưng mà….
Cô còn nhớ rõ mình không có nằm trên sofa, vậy mà giờ này cô lại hoàn toàn nằm trên đó…
Cúi đầu nhìn lại, trên người không biết từ khi nào đã có thêm một cái áo khoác nam giới.
Chất liệu vải cao cấp, thiết kế vô cùng tỉ mỉ, từng đường may tinh tế, còn có mùi trầm hương thoang thoảng quen thuộc…
Triệu Uyển Dư hoàn toàn tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía bàn làm việc….
Quả nhiên, ngồi ở đó là người mà cả ngày nay cô nghĩ tới.
Hoắc Lãng Triết lúc này ngồi trên ghế, trên người mặc chiếc áo sơ mi, anh không đeo cà vạt, nút cổ áo khẽ mở ra để lộ khuôn ngực vạm vỡ cùng cảm giác lồng ngực rắn chắc...
Tâm tư Triệu Uyển Dư lúc này lại nổi lên một hồi cuồng loạn.
Nhìn thấy anh, bất giác trong đầu cô lại hiện lên hết thảy chuyện đêm qua.
Người đàn ông đang ngồi ở kia chính là người đã khiến cô hết lần này tới lần khác đắm chìm trong hoan ái, mệt mỏi tới mức ngất đi lúc nào không hay.
Một cảm giác vô cùng quen thuộc chi phối suy nghĩ của cô, thân thể cao lớn của anh cùng thân thể của cô, từng cơ bắp như căng ra, làn da màu đồng mê người…
Khí chất mạnh mẽ nam tính bao trùm toàn bộ thân thể cao lớn, toả ra một vẻ quyết đoán cùng một sự hấp dẫn trí mạng…
Trời ơi!
Cô đang suy nghĩ cái gì thế này?
Triệu Uyển Dư….cô thật sự đã điên thật rồi!
Bên bàn làm việc, dường như Hoắc Lãng Triết đang rất nghiêm túc xử lý tài liệu.
Từ hàng lông mày khẽ nhíu lại của anh có thể dễ dàng nhận ra điều đó.
Anh không hề phát hiện ra