Nghe những lời này, Triệu Uyển Dư có chút không vui.
Thái độ của Đường Chính Nguyên rõ ràng là đang tỏ khó chịu với cô.
Mà cô có làm gì đâu, cô thật không hiểu vì lý do gì mà lại khiến anh ta có ác cảm với mình tới như vậy.
Nghĩ tới đây, Triệu Uyển Dư mới chợt nhớ tới một câu nói: ‘Trên đời này, có những người mình vừa gặp đã thích, cũng có những người vừa gặp đã ghét.
Cho dù họ không làm gì đi chăng nữa, cũng cảm thấy không có thiện cảm.’
Quả nhiên trong mắt Đường Chính Nguyên, cô chính là kiểu người đáng ghét như vậy.
Triệu Uyển Dư không muốn tiếp tục đề cập tới câu chuyện này thêm nữa, cô kéo áo lên, nói:
“Vậy thì phiền bác sĩ rồi.”
Đường Chính Nguyên cầm đồ y tế lên, bản thân cũng không nhiều lời, trực tiếp bôi thuốc lên vết thương của cô.
Xong xuôi, Đường Chính Nguyên tiện tay kéo lại chiếc áo cho ngay ngắn.
“Mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi.
Vì vết thương ở lưng nên không tránh khỏi việc đụng phải nước, nhưng cũng phải hạn chết hết mức vó thể.” Đường Chính Nguyên nhã nhặn lên tiếng.
Triệu Uyển Dư thoáng bất ngờ.
Giọng nói của Đường Chính Nguyên lúc này tuy đối với cô có chút cứng nhắc nhưng vẫn không giấu nổi sự chuyên nghiệp vốn có.
Khi Triệu Uyển Dư nghĩ rằng sau khi bôi thuốc xong Đường Chính Nguyên sẽ rời khỏi phòng ngay thì anh lại ngồi lại, nhìn cô bằng ánh mắt đầy cân nhắc.
“Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng chứ đừng nhìn tôi như vậy.” Triệu Uyển Dư nhẹ nhàng nói.
Cô không thích ánh mắt dò xét kia của Đường Chính Nguyên.
“Nếu cô đã lên tiếng, tôi cũng không vòng vo thêm.” Đường Chính Nguyên từ tốn nói, ánh mắt trước sau vẫn vậy mà nhìn Triêuh Uyển Dư.
“Tôi không quan tâm việc cô tiếp cận Hoắc Lãng Triết cũng như ý đồ thật sự của cô.
Hoắc Lãng Triết luôn như vậy, bên ngoài cậu ta là người lạnh lùng khó đoán, làm việc gì cũng suy nghĩ một cách thấu đáo nhưng từ khi bên cạnh cậu ta có cô, mọi chuyện đều lệch sang một hướng khác.
Sử lý công việc xung quanh một cách tuỳ ý vốn không phải là tác phong của cậu ta.”
Triệu Uyển Dư nghe mấy lời này lại cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Cô có thể nhận ra vị trí của Hoắc Lãng Triết trong lòng Đường Chính Nguyên lớn tới đâu.
Có lẽ chính vì vậy mà anh ta luôn đề phòng cô, coi cô chính là nhân tố ảnh hưởng tới Hoắc Lãng Triết.
“Tôi biết, Hoắc Lãng Triết trước giờ không phải là người sống tuỳ tiện.” Triệu Uyển Dư khẽ nói, “Bác sĩ Đường, việc tôi ở cạnh Hoắc Lãng Triết khiến anh bận tâm tới vậy ư? Tôi có mục đích nên mới bám dính với anh ấy? Vì địa vị nên mới không màng tới tôn nghiêm của bản thân, biết anh ấy đã có vị hôn thê nhưng vẫn nhất quyết đeo bám?”
Triệu Uyển Dư cười chua chát, chỉ mình cô mới biết, ngay lúc này trái tim cô đau đớn ra sao.
Khi cô muốn cả hai quay lại, khi