Đường Chính Nguyên khẽ nghiêng đầu, anh nhìn Triệu Uyển Dư một lúc.
Bây giờ thì anh hiểu lý do vì sao khiến Hoắc Lãng Triết mất bình tĩnh đến như vậy rồi.
Có lẽ cậu ta sợ đánh mất người con gái này nên mới hành xử cực đoan như vậy.
Mà cô lại muốn rời đi, với tính cách chiếm hữu mạnh mẽ của Hoắc Lãng Triết, hiển nhiên là không để điều đó xảy ra.
Đường Chính Nguyên cũng không ngờ rằng, bản thân lúc này lại có chút thiện cảm với cô, mặc dù cảm xúc đó không rõ ràng nhưng ít ra lúc này, anh thấy cô không còn đáng ghét nữa.
Ở cô toát lên sự kiên cường, mạnh mẽ tới mức khiến một người từng trải qua nhiều chuyện thăng trầm như Đường Chính Nguyên đây cũng có phần nể phục.
“Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.” Đường Chính Nguyên khẽ nhún vai, ánh mắt không dấu nổi ý thăm dò.
Triệu Uyển Dư im lặng, cô không lên tiếng mà chờ Đường Chính Nguyên nói tiếp.
Đường Chính Nguyên dễ dàng nhận ra nét mặt của cô có chuyển biến, thoạt rồi nghiêm túc nói:
“Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Hoắc Lãng Triết là kiểu người thâm sâu khó lường nhưng họ đâu biết rằng, cậu ta đối những người yêu quý mình có bao nhiêu là coi trọng.
Tuy miệng lưỡi có chút cứng nhắc nhưng bên trong lại là ngươi sống rất tình cảm.” Nói tới đây, khoé môi Đường Chính Nguyễn khẽ cong lên, đối với anh ta, Hoắc Lãng Triết chẳng khác nào là một người bạn, một người em cả.
Nhưng cũng chính tính cách đó của đã khiến Hoắc Lãng Triết gặp không ít những rắc rối: “Ba năm trước, Hoắc Gia và Giai gia bỗng lên kế hoạch liên hôn.
Cuộc hôn nhân này nhìn theo hướng nào thì cả Hoắc gia và Giai gia đều có lợi.
Nhưng một người như cậu ta tất nhiên sẽ không chấp nhận hôn sự sắp đặt này.
Tôi nhớ năm đó cậu ta còn làm xong hết thủ tục tách tên mình ra khỏi gia tộc, bỏ đi biền biệt suốt hai năm.”
Triệu Uyển Dư không khỏi kinh ngạc, tính cách của Hoắc Lãng Triết ra sao không phải là cô mới biết ngày một ngày hai, chỉ là không ngờ anh lại dứt khoát bỏ đi như thế.
“Nhưng cuối cùng không phải Hoắc Lãng Triết cũng thoả hiệp sao…”
“Triệu Uyển Dư, cô quá ngây thơ rồi!” Đường Chính Nguyên cười khẽ, “Cô nghĩ Hoắc gia sẽ đeê yên cho người kế thừa duy nhất của mình cứ vậy mà bỏ đi sao? Hoắc gia không đơn giản là Hoắc gia đâu!“
“Bác sĩ Đường, ý anh là gì?” Triệu Uyển Dư càng nghe càng cảm thấy khó nhiểu.
Những lời của bác sĩ Đường nói ra, quả nhiêu đều mang rõ hàm ý nói đến vị thế của Hoắc gia lớn mạnh ra sao, nhưng trên phương diện đó Triệu Uyển Dư cô đâu phải là không biết.
“Một tập đoàn có khả năng chi phối và chèn ép các tập đoàn khác liệu có đơn giản chỉ là một tập đoàn kinh doanh bình thường?” Khi nói ra những lời này, ánh mắt Đường Chính Nguyên dường như sắc hơn vài phần, trái với anh ta, Triệu Uyển Dư lúc này không thể kinh ngạc hơn.
Những gì Đường Chính Nguyên nói, thân làm luật sư bao nhiêu năm như cô cuối cùng cũng hiểu ra ẩn ý thâm sâu đó.
Triệu Uyển Dư cân nhắc một lúc thoạt rồi khẽ lên tiếng hỏi, bởi ngay lúc này, cô thật không đủ dũng khí để nói lên suy đoán của mình:
“Bác sĩ Đường, không phải quan hệ giữa anh và Hoắc Lãng Triết rất tốt sao, tại sao lại kể với một người mà bản thân luôn dè chừng những chuyện này? Anh không sợ sau ngày hôm nay, tất cả sẽ được tung ra ngoài, làm chủ đề béo bở cho các nhà báo sao?”
Nghe những lời này, khoé môi Đường Chính Nguyên cong lên đầy thích thú, “Cô sẽ không làm vậy!”
“Bác sĩ, có phải anh đề cao tôi quá rồi không?”
“Đúng là không nên úp mở với một luật sư!” Đường Chính Nguyên cười cười, “Nhưng cô biết không, dù bây giờ lời lẽ cô nói ra có sắc bén bao nhiêu thì với sắc mặt hiện tại lại tương phản bấy nhiêu! Triệu luật sư, đã ai nói với cô rằng cô rất kém trong việc giấu đi cảm xúc của mình chưa?”
Triệu Uyển Dư thoáng giật mình, trước đây suy nghĩ cùng với tâm tư của cô luôn bị Hoắc Lãng Triết nhìn thấu, phải chăng cũng vì lý do này? Cô luôn cho rằng bản thân đã che giấu cảm xúc rất tốt nhưng cho đến hôm nay, khi