Một phút trước, Quách Quả nhìn tình hình thảm thương của phòng 506, bàn tay nắm sợi dây chuyền trắng bệch.
Quách Quả ngoài ý muốn phát hiện ra sợi dây chuyền ma pháp có phản ứng với khí đen trên người ba nữ sinh phòng 506, báo hiệu có thể sử dụng thuật đuổi ma.
Giống quy tắc tương sinh tương khắc giữa các thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, kĩ năng trong trò chơi này cũng vậy.
Muốn xử lý lời nguyền trên người nữ sinh phòng 506 không cần sức mạnh vượt trội, chỉ cần một kĩ năng tương ứng.
Thuật đuổi ma, chính là một năng lực vừa đúng lúc có thể khắc lời nguyền.
Đường Tâm Quyết dùng tinh thần lực ôm lấy Quách Quả, vỗ vỗ vai cô ấy: "Nếu cậu muốn thử một lần thì tớ sẽ giúp cậu truyền kĩ năng qua đó.
Nếu cậu không muốn thì chúng ta kéo rèm lại."
Quách Quả cắn môi dưới, căng thẳng đến mức hai hàng mi cũng run rẩy: "Tớ sợ tớ làm không tốt, không thành công còn khiến chim lợn tìm được tới đây."
Thay vì nói là sợ hãi, cô ấy đang lo lắng ba người bạn cùng phòng phải gánh chịu nguy hiểm vì sai lầm của mình thì đúng hơn.
Trương Du mỉm cười: "Nếu cậu không sợ thì bọn tớ cũng không sợ."
Trịnh Vãn Tình cổ vũ: "Tớ cũng vậy!"
Bọn họ đều dùng lời ít ý nhiều rũ bỏ áp lực trên vai Quách Quả, nhưng đồng thời cũng không muốn dẫn dắt quyết định của cô ấy.
Đây là năng lực của Quách Quả, quyền lựa chọn hoàn toàn nằm trong tay cô ấy, dù Quách Quả có lựa chọn thế nào thì bọn cô cũng ủng hộ.
Thời gian cấp bách không kịp suy nghĩ thêm, ánh mắt Quách Quả lóe lên, vững vàng nói: "Giúp tớ tập trung vào vị trí."
Ánh sáng lấp lánh chuyển động trong mặt dây chuyền, mặt dây hình giọt nước đỏ tươi như được tưới thêm sinh mệnh.
Không khí rung lên, ánh sáng trắng dịu dàng nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu Quách Quả, khi xuất hiện lại lần nữa nó đã nằm trên người nữ sinh đang giãy dụa.
Tiên Hiệp Hay
Đường Tâm Quyết phóng ra tinh thần lực có hiệu quả trấn an, hóa giải cơn đau của nữ sinh đó khiến kĩ năng của Quách Quả thuận lợi chạm tới.
Thời gian hiệu lực của kĩ năng cực ngắn nhưng nhanh chóng có hiệu quả.
Hình vẽ màu đen bị ánh sáng trắng xóa đi gần hết, nữ sinh đó cũng khôi phục ý thức.
Trong ánh mắt mờ mịt của cô ấy là khung cảnh ngoài ban công: Ảo ảnh của một tấm khiên bay lơ lửng trên lan can, ngăn cản một cột khói màu đen trông như con rắn to bằng cánh tay.
Ánh sáng trắng nhạt bay lơ lửng trên cổ cô ấy, cuốn đi tia đau đớn cuối cùng, thính giác và năng lực tư duy đồng thời quay về với não bộ.
Tiếng hét đầy lo lắng của bạn cùng phòng như vọng tới từ một thế giới khác, mà trong tai cô ấy lại xuất hiện một giọng nữ lạ cực kì rõ ràng.
"Mau trốn đi."
!!!
Nữ sinh giật thót lên, bản năng muốn sống online nhanh hơn tư duy, không nói không rằng trốn về phòng ngủ dưới sự giúp đỡ của hai người bạn cùng phòng.
"Rầm" một tiếng, cả cửa sổ lẫn rèm phòng 506 đều đóng chặt, ngăn cản tất cả khả năng liên hệ với thế giới bên ngoài.
Cột khói đen hình con rắn dựng thẳng nửa người trên, mấy lần nó muốn nhào lên đều bị tấm khiên ngăn cản chặt chẽ.
Thấy đã mất đi cơ hội tốt, con rắn đen phun lưỡi phì phì vài cái, ngay trước khi tấm khiên chém tới thì biến mất, tan vào trong không khí.
Tấm khiên quay về tay nữ sinh tóc dài, cô ấy nhếch môi, khuôn mặt xinh đẹp trầm xuống: "Trốn còn nhanh hơn chuột cống.
Tốt nhất mày nên cầu nguyện trò chơi sẽ giúp mày trốn cả đời, chim lợn ạ."
Mấy chữ cuối cùng biến mất trong bầu không khí lạnh lẽo, ngay cả nữ sinh tóc dài cũng nghĩ sẽ không có ai trả lời mình, nhưng đúng lúc này một giọng nói cay nghiệt không phân biệt nam nữ quen thuộc lại khoa trương cất lên: "Quả không hổ danh là khiên Bất Chu, ở trong tay kẻ mạnh thật là thiên biến vạn hóa, kẻ hèn đã lâu không được thấy cảnh này rồi."
Không biết nam sinh nói chuyện có ý gì, chữ cuối câu kéo dài ra uốn éo khiên người ta dựng tóc gáy, bầu không khí nghiêm túc căng thẳng bị cắt ngang bởi cảm giác kì lạ không thể miêu tả bằng lời.
Nữ sinh cầm khiên lùi lại một bước, tâm trạng hiện giờ của cô ấy cực kì xấu, giọng nói lạnh như băng: "Anh nhận sai rồi, đây không phải khiên Bất Chu."
"Chỉ tạm thời không phải thôi, để kẻ hèn này nhìn thử xem hiện giờ nó tên gì nào, khiên Liệt Kim? Thật là tục tằn, không quá phù hợp với mỹ nữ đây à."
Giọng nói kia vang vọng từ bốn phía khiến người ta không thể tìm được nơi xuất phát, chỉ có thể im lặng nghe nó nói.
Nữ sinh cầm khiên siết chặt tay, sắc mặt âm u, chẳng có thiện cảm gì với cái kẻ chỉ nghe thấy tiếng không nhìn thấy hình này: "Đồ của tôi, tôi muốn gọi là gì thì gọi.
Nhưng anh, nếu đã thích chuyện phiếm như vậy thì bước ra đây mà nói chuyện?"
Từ lúc nam sinh u ám lộ thân phận chim lợn đầu tiên thì giọng nói này đã xuất hiện bình phẩm lưu loát rồi lại im lìm biến mất, hiện giờ chim lợn thứ hai vừa ra thì nó