Nữ sinh cầm khiên giải thích xong xuôi từ đầu đến cuối xong, hai tòa nhà chìm vào im lặng trong khoảng thời gian ngắn.
Nếu như lời cô ấy nói là thật thì giải đấu này không phải một cái hố bình thường, mà là hố thiên thạch!
Hai lần lấy quần áo trong mưa to cũng được, chim lợn tấn công cũng được, dù sao cũng là tin tức mà tất cả thí sinh đều biết.
Nhưng cửa này còn quá đáng hơn, nhiệm vụ quan trọng như thế mà chỉ có một số lượng cực ít thí sinh thực lực mạnh bắt được "Tinh linh nhỏ" lần đầu mới nghe thấy sao?
Lỡ như số bọn họ quá đen, không có ai bắt được tinh linh nhỏ, hoặc chỉ có chim lợn bắt được thì sao?
Vậy chẳng khác gì tuyên án tử hình với toàn bộ phe học sinh tốt dưới tình huống bọn họ không hề biết chút nào hết.
Chưa chờ mọi người bình tĩnh lại, nam sinh to béo đã lập tức gấp gáp phản bác: "Đánh rắm, ai biết bọn mày nói thật hay giả? Bịa chuyện vớ vẩn như thế, thông đồng với nhau lừa gạt...!A!"
Ảo ảnh tấm khiên vừa mới biến ra hung hãn quăng tới, gã béo kêu lên thảm thiết, chợt nghe nữ sinh cầm khiên lạnh lùng nói: "Tao thấy mày mới là người đánh rắm ấy, bọn tao không cùng phòng ngủ, thông đồng kiểu gì?"
Gã béo lôi kéo thanh máu chỉ còn tí tẹo, gào thét không cam tâm: "Đương nhiên có thể rồi, bọn chúng là người có dị năng hệ tinh thần...!Đừng tưởng tao không biết, không gì mà người chơi có dị năng hệ tinh thần không làm được!"
Đường Tâm Quyết: "..."
Sao mình lại không biết mình trâu bò thế nhỉ?
Nhưng cái câu "Người chơi có dị năng hệ tinh thần" gã béo gào lên cũng thật sự thu hút sự chú ý của không ít người.
Người ngẩng đầu lên quan sát bọn cô nhanh nhất chính là nam sinh đeo khẩu trang đen đang ngồi trong phòng 308 vốn không định ra mặt tham dự vào tranh chấp lần này.
Đôi mắt vốn hờ hững của Việt Khung trợn to lên, sau đó nheo lại: "...!Thì ra là thế."
...
Bên kia, có lẽ gã béo thấy mình không thể câu giờ thêm được nữa, thế là tiếp tục gào lên: "Bây giờ mày có thể khống chết tao thì cũng có thể khống chế những người khác, có khi bọn mày còn không cần phải thông đồng, mày đang khống chế con ả cầm khiên kia đúng không?"
Gã ta vừa dứt câu, mũi tên may mắn thứ ba đã lao xuống.
Gã ngậm miệng chờ chết, nhưng thông báo thanh máu về 0 lại không xuất hiện như dự đoán.
"Phập", mũi tên sượt qua đầu gã đâm thẳng vào cửa sổ thủy tinh phía sau, tan biến hoàn toàn.
Quách Quả thở dài: "Nếu tự động nhắm trúng trăm phần trăm thì tốt rồi."
Gã béo: "..."
Con nhỏ này lấy gã làm bia luyện bắn?
Quách Quả còn định tiếp tục thì bị Đường Tâm Quyết giữ lại, nói chuyện trong kết nối tâm linh: [Chỉ có mười mũi tên thôi, luyện chút cho quen tay là được, đừng lãng phí.]
Cùng lúc đó, cô cất cao giọng: "Xét thấy thời gian có hạn nên tôi chỉ nói ngắn gọn thôi.
Vừa nãy không chỉ có hai phòng chúng tôi bắt được tinh linh, những người còn lại chắc chắn cũng đã nghe thấy trò chơi thông báo.
Nếu là thành viên của phe học sinh tốt thì chắc chắn họ sẽ bước ra chứng thực những gì chúng tôi nói.
Ngược lại, nếu họ không đứng ra thì..."
Có thể ra tay bắt chim lợn.
Bầu không khí thoáng yên lặng như tờ.
Thật ra đại đa số mọi người đều đã tin những lời Đường Tâm Quyết nói đến 70-80%.
Cả phòng bọn họ đều đã bước ra ngoài để khiến mọi người tin, thêm nữ sinh cầm khiên làm chứng nữa, chắc không đến nỗi cô ấy là ma sói giả dạng đến tận bây giờ đâu nhỉ? Đây là trò chơi sinh tồn chứ có phải trò thi diễn xuất đâu!
Con người càng tuyệt vọng thì lại càng muốn tin vào tin tức tốt đẹp, dù sao đi nữa chẳng có ai lại muốn tuyệt vọng hoàn toàn cả.
Mọi người yên lặng chờ đợi, chỉ có tiếng nam sinh béo kia chửi bới rú rít thảm thiết một mình.
Bỗng một giọng nói xuất hiện: "Tôi có thể làm chứng."
Cánh cửa sổ nào đó ở tầng 3 tòa nhà A mở ra, một nam sinh tóc đen xoăn nhẹ hơi gầy xuất hiện, gật nhẹ đầu với bốn nữ sinh ở tòa nhà đối diện: "Tôi cũng nghe thấy tiếng trò chơi thông báo.
Xin lỗi vì đã không đứng ra kịp thời, tôi còn bận xử lý vài việc trong phòng ngủ nữa."
Nam sinh giơ thứ đang cầm trong tay phải lên: Một chiếc áo choàng đen quấn lấy một cục hình tròn gì đó, giống y như đúc thứ trong tay Đường Tâm Quyết và nữ sinh cầm khiên.
Không biết có bao nhiêu người lén thở phào nhẹ nhõm, ngay cả sắc mặt lạnh lùng như băng tuyết của nữ sinh cầm khiên cũng hơi hòa hoãn lại.
Cô ấy đang định nói gì thì bỗng thoáng chú ý tới căn phòng mà nam sinh này vừa bước ra.
Con số "303" to bự chình ình trên tấm bảng số phòng gần như đối diện với nữ sinh cầm khiên.
"..." Quách Quả, người cũng vừa chú ý tới điểm ấy lén lút nói: "Nếu tớ nhớ không nhầm thì đây là cái phòng ngủ xui xẻo đó đúng không?"
"Cái phòng ngủ xui xẻo" mà cô ấy nói tới chính là phòng có hai người tiên phong