Trong đầu Quách Quả trống trơn, phân vân qua lại giữa hai phương án biện hộ mình đi nhầm hay lập tức quay đầu chạy biến, cuối cùng cô ấy lựa chọn ra đòn phủ đầu: "Sao cô giáo lại ở đây?"
Tiểu Hồng thả đùi gà xuống theo bản năng, đảo mắt ngụy biện: "Đây...!Chỗ này vốn là chỗ tôi chịu trách nhiệm giám sát mà, tôi ăn...!à nghỉ ngơi, nghỉ ngơi gần trường thi, chẳng phải rất bình thường sao?"
Với lại vẫn còn chưa kịp ăn mà, chưa được một miếng nào luôn!
Nói xong bản mặt tròn xoe xuất hiện vẻ tủi thân: Chạy từ tận tầng 5 xuống tầng 1 rồi sao vẫn bị bắt được vậy?
"...!Khoan." Tiểu Hồng khôi phục một chút lí trí, đột nhiên nhận ra có điều không đúng, tóm lấy Quách Quả còn chưa kịp trốn đi: "Tại sao em lại ở đây? Chẳng phải phòng thi của em ở trên tầng 5 sao? Chạy tới tầng 1 làm gì? Sao giám thị không ngăn em lại?"
Gương mặt nữ giám thị dần sụ xuống, để lộ tia âm u thuộc về quỷ quái: "Chẳng lẽ là em cố ý chạy xuống..."
Quách Quả: "Đúng thế, em cố ý xuống đây để nôn đấy ạ, xin lỗi cô!"
Cô ấy ngắt lời Tiểu Hồng, chủ động cúi đầu nhận sai.
Bờ vai co lại vì căng thẳng: "Giám thị không cho em nôn, em đành phải tự chuồn ra tìm chỗ không có ai để nôn.
Nhưng tìm mãi mà chẳng thấy phòng vệ sinh, em không cẩn thận nên mới tới đây...!Ọe..."
Còn chưa dứt lời cô ấy đã làm động tác nôn nhắm thẳng vào đống đùi gà để đầy đất.
Sắc mặt Tiểu Hồng thay đổi lần nữa, vội vàng nhặt đùi gà lên, giang cánh đuổi người như gà mẹ: "Đi đi đi đi, đừng có ói ở chỗ tôi, nếu em còn không đi tôi sẽ gọi giám thị vào bắt em đấy!"
Quách Quả nhích nhích đến cửa nhưng hai chân vẫn bám rễ trong phòng không chịu ra ngoài, bàn tay còn nắm chặt khung cửa, mắt chớp chớp liên tục.
Trong lúc nói chuyện với Tiểu Hồng, Quách Quả đã nhìn thấy một loạt ngăn kéo trong góc phòng, hình dạng ổ khóa rất giống chiếc chìa nhỏ trong tay cô ấy.
Quan trọng nhất là bây giờ cô ấy mà ra ngoài thì không thể vào đây thêm lần nữa, nếu không Tiểu Hồng sẽ nghi ngờ.
Quách Quả hiểu rõ, hiện giờ cô ấy vẫn an toàn là do hai nguyên nhân: Một, vì lí do nào đó mà trong phó bản này Tiểu Hồng chỉ muốn gặm đùi gà không muốn gặm cô ấy.
Hai, do tin tức không thông nhau, không chỉ bốn người phòng 606 bị phó bản ngăn cách mà bốn quỷ giám thị cũng mất liên lạc.
Cho nên Tiểu Hồng không biết bọn cô đã tìm thấy thẻ dự thi thật, cũng không biết bọn cô đã biết thân phận của bốn giám thị, cũng không biết Quách Quả tới đây là vì tìm đạo cụ quan trọng.
Nhưng một khi cô ta biết điều này thì cô ta sẽ xé rách lớp ngụy trang ngay lập tức.
Quách Quả ước lượng sức chiến đấu hiện tại của mình, mặt càng trắng hơn.
Lì lợm không đi sẽ khiến cô ta nghi ngờ hơn, nhưng đi rồi thì nhiệm vụ thất bại, đằng trước đằng sau đều là đường chết, phải làm sao bây giờ?
Đầu dây bên kia, hai người Trương Du cũng không nghĩ ra ý nào hay hơn.
Đường Tâm Quyết thì biến mất từ lâu rồi, không biết gặp phải chuyện gì nữa, không nghe tin tức không thấy tiếng người.
Quách Quả không dám lên tiếng hỏi, trong tai chỉ nghe được tiếng Trịnh Vãn Tình liến thoắng giận dữ.
"Đừng quan tâm đến con dấu phòng giáo vụ, trước cứ ra ngoài đi đã, chờ tớ tóm được Băng gì Lam gì đó rồi sẽ tới tìm cậu ngay!"
Quách Quả bị Trịnh Vãn Tình hét ong cả đầu: "..."
Trương Du: "...!Được rồi, cậu đừng làm Quả Quả cuống hơn nữa."
Rồi cô ấy quay sang nói với Quách Quả: "Nhưng mà Vãn Tình nói có lí đó, một mình cậu không phải là đối thủ của Tiểu Hồng.
An toàn trên hết, đợi đến vòng tuần hoàn thứ ba rồi chúng ta từ từ tính toán..."
"Rầm!!!"
Kênh liên lạc đột ngột xuất hiện tiếng động lớn khiến Quách Quả sợ đến mức giật mình hét lên, hai tay bám chặt khung cửa.
Sau mới muộn màng nhận ra mình vừa kêu ra tiếng.
Tiểu Hồng đang sắp xếp đồ đạc giật bắn người quay phắt lại, vừa đúng chứng kiến trạng thái koala của Quách Quả.
Hai người: "..."
Quách Quả lí nhí: "À, vừa nãy em không cẩn thận hắt hơi ạ."
Tiểu Hồng: "Em nhìn tôi trông giống bị điếc hay bị ngu?"
Lần này Tiểu Hồng còn không thèm gom đùi gà, cô ta ném qua một bên đứng dậy đi tới, gương mặt béo phì toàn thịt xa lạ chầm chậm tới gần.
Nhưng đôi mắt với cặp con ngươi đen nhánh nở cực đại vẫn khiến Quách Quả nhớ tới kí ức khó phai đối diện gương mặt quỷ qua lớp rèm giường kia.
Quách Quả chậm rãi buông tay ra, nuốt nước miếng: "Thưa...!Thưa cô...!Em phải về phòng làm bài thi tiếp đây."
Tiểu Hồng không trả lời, đôi mắt tối đen đảo từ trên xuống dưới một vòng, cất tiếng cười lành lạnh: "Tao chọn đi chọn lại mãi, tao cứ tưởng rằng mày khá ngu ngốc, hóa ra người ngu lại là tao à.
Nói xem, có phải mày đã biết..."
"Biết gì?"
Giọng nói trong trẻo đột ngột cất lên từ phía sau.
Quách Quả sửng sốt, bộ não căng như dây đàn vì sợ hãi bỗng đứt phựt, lập tức đờ người.
Đây là...
Tiểu Hồng cũng sửng sốt, ánh mắt lướt qua Quách Quả nhìn về phía sau.
Cùng lúc đó, cánh cửa còn lại vốn đang khép bị người ngoài cửa đẩy ra, để lộ bóng dáng đằng sau.
Đường Tâm Quyết cả người đầy máu dựa vào bên khung cửa còn lại, vừa quấn băng vải lên cánh tay một cách quen thuộc vừa mỉm cười gật đầu chào người đối diện: "Chào cô ạ."
Tiểu Hồng: "..."
Mọe.
"Tâm Quyết??!"
Dù đã nhận ra giọng nói quen thuộc, nhưng khi thật sự quay đầu nhìn rõ ràng Quách Quả vẫn không thể nào tin nổi: "Sao cậu đột nhiên lại...!Chẳng phải cậu đang..."
Chẳng phải còn đang chiến đấu một mình trong phó bản khác sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây??
Không chỉ mình Quách Quả, Trương Du và Trịnh Vãn Tình ở đầu kia máy truyền tin cũng ngớ người, mãi mà vẫn chưa tỉnh hồn.
"Tớ đến phòng thi nhưng không tìm thấy cậu, lại nghe nói cậu không thoải mái buồn nôn nên xuống đây tìm."
Đường Tâm Quyết thản nhiên bịa chuyện tiếp: "Không ngờ lại gặp cậu và cô giáo đang nói chuyện ở đây."
Cô ung dung quay đầu nhìn Quách Quả: "Cậu với cô giáo đang nói chuyện tới đâu rồi? Cái gì mà ngu ngốc cơ?"
"Cô giám thị" trong phòng lặng lẽ lùi lại một bước, khóe miệng kéo lên nở một nụ cười cứng đờ miễn cưỡng.
"Là tôi.
Tôi mới là đồ ngu ngốc."
Đường Tâm Quyết lắc đầu: "Sao cô giáo có thể nói mình như vậy chứ.
Cô làm giám thị vất vả thế này, ăn một chút nghỉ một chút cũng là nên."
Cô quấn băng xong một cánh tay, bắt đầu dùng chỗ băng vải còn thừa quấn tiếp tay bên kia, chậm rãi nói: "Nhưng cô cũng thấy rồi đấy ạ, bạn em thực sự đang rất khó chịu, chắc là phải tạm thời ở lại đây